Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 945: Bảo anh ta đi đi, chị không muốn nhìn thấy anh ta nữa!



Minh Ngữ Tiền lải nhải với Minh Ngữ Đồng suốt một lúc lâu, đột nhiên cảm thấy trong lòng bàn tay mình dường như động đậy.

Minh Ngữ Tiền ngẩn người, vội xòe bàn tay ra xem, trong lòng bàn tay là ngón tay mảnh khảnh của Minh Ngữ Đồng.

Minh Ngữ Tiền không dám chớp mắt nhìn chằm chằm vào đó, Phó Dẫn Tu cũng cảm giác được gì đó, chẳng kịp suy nghĩ gì liền xông đến, cùng Minh Ngữ Tiền nhìn vào tay Minh Ngữ Đồng.

Quan sát kỹ thấy ngón tay cô run run. Đầu tiên là ngón giữa, sau đó ngón trỏ cũng khẽ cử động.

Minh Ngữ Tiền lập tức nắm lấy bàn tay Minh Ngữ Đồng, “Chị! Chị, chị tỉnh rồi, chị!”

Lông mày Minh Ngữ Đồng khẽ nhíu lại.

Lông mi cô run run, hô hấp của Minh Ngữ Tiền cũng trở nên khẩn trương, nói không nên lời.

Cuối cùng Minh Ngữ Đồng cũng từ từ mở mắt.

“Chị! Chị tỉnh rồi, chị!” Minh Ngữ Tiền kích động gọi.

Minh Ngữ Đồng tìm theo giọng nói nhìn qua, cố gắng mở hết mắt lên, mơ hồ nhìn thấy Minh Ngữ Tiền, cô hé mở miệng, “Ngữ Tiền...”

“Là em đây!” Minh Ngữ Tiền cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, càng nắm chặt tay Minh Ngữ Đồng hơn, “Chị, chị thấy thế nào? Vết thương có đau không? Hay có chỗ nào không thoải mái không? Em tìm bác sĩ đến xem cho chị.”

Minh Ngữ Đồng nhẹ nhàng lắc đầu, “Không sao, vết thương vẫn ổn.”

Có lẽ cô đã được tiêm thuốc an thần, thế nên không cảm thấy đau lắm.

“Chị tỉnh lại thì tốt rồi.” Minh Ngữ Tiền thở phào, “Em...”

“Đồng Đồng...” Đột nhiên vang lên một tiếng gọi quen thuộc.

Người gọi cô như thế chỉ có một.

Phó Dẫn Tu.

Nhưng bảy năm sau, gặp lại Phó Dẫn Tu, cũng không nghe thấy anh gọi cô như thế nữa.

Lúc nào cũng lạnh lùng, chất chứa ý hận và châm biếm gọi “Minh Ngữ Đồng”.

Minh Ngữ Đồng cứng đờ quay đầu, liền nhìn thấy Phó Dẫn Tu.

“Đồng Đồng, anh...” Phó Dẫn Tu có rất nhiều lời muốn nói với cô, nhưng lúc này, một câu cũng không thốt ra được.

Minh Ngữ Đồng lẳng lặng di chuyển ánh mắt, nhìn sang Minh Ngữ Tiền, “Sao anh ta lại ở đây?”

Minh Ngữ Tiền hơi ngơ ngác, biểu cảm có chút tế nhị, “Chị, chị không muốn thấy anh ta?”

“Không muốn!” Minh Ngữ Đồng suy nghĩ một chút, lại quay đầu nhìn sang Phó Dẫn Tu, “Phó tiên sinh, phiền anh rời khỏi đây.”

“Đồng Đồng...” Phó Dẫn Tu đã tưởng tượng ra rất nhiều phản ứng sau khi cô tỉnh lại.

Có lẽ sẽ lạnh lùng, có lẽ sẽ kịch liệt. Chỉ không ngờ rằng cô lại trực tiếp đuổi anh đi.

Anh không quên, trước khi vào phòng phẫu thuật, thậm chí trước đó trước đó nữa, cô không chỉ một lần bảo anh tránh xa cuộc sống của cô, cầu xin anh đừng đến làm phiền cô.

“Đừng gọi tôi như vậy!” Minh Ngữ Đồng lạnh giọng cắt ngang lời anh, “Sau này cũng đừng gọi tôi như thế!”

Cô nhíu mày, cố gắng chịu sự đau đớn trong lồng ngực, mỉm cười châm biếm với Phó Dẫn Tu, “Lần này tôi may mắn nhặt được cái mạng về. Nể tình tôi cứu anh một mạng, Phó tiên sinh, làm phiền anh từ nay về sau tránh xa tôi một chút!”

Phó Dẫn Tu vừa muốn gọi “Đồng Đồng”, liền nhìn thấy biểu cảm chán ghét của cô.

Cô thật sự… chán ghét anh vậy sao? Đến cả cách xưng hô này cũng không thích nghe anh gọi nữa?

Trước đây cô luôn bám lấy anh, bảo anh gọi cô như vậy, vì chuyện này, cô còn nổi cáu với anh. Vì anh không chịu gọi cô như thế, mặt mày cô xị xuống, suốt cả tối không thèm để ý đến anh. Lúc vừa mới nghe anh gọi cô như vậy, gương mặt cô vừa vui mừng, đôi mắt lấp lánh cũng cong thành hình trăng non, vô cùng xinh đẹp, khiến anh không nỡ chớp mắt.

Nhưng bây giờ cô lại không muốn nghe anh gọi cô như vậy nữa. Một chút đặc quyền nhỏ chỉ thuộc về anh cũng bị thu hồi.

Sợ cô cứ thế đuổi anh đi, anh vội giải thích, “Là anh sai rồi, xin lỗi. Chúng ta… giữa chúng ta có hiểu lầm, anh...”

“Ngữ Tiền, bảo anh ta đi đi, chị không muốn nhìn thấy anh ta nữa!” Minh Ngữ Đồng quay đầu, không nhìn Phó Dẫn Tu nữa, nói với Minh Ngữ Tiền.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.