Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 952: Nhận nhau



Minh Ngữ Đồng dường như rất không muốn nghe Phó Dẫn Tu gọi cô như vậy, đôi môi mím chặt, di chuyển ánh mắt không nhìn anh nữa.

Phó Dẫn Tu thất vọng rũ mắt, sau đó ánh mắt lại không nỡ nhìn theo cô.

Cô không nhìn anh, vậy anh nhìn cô là được rồi.

Tiểu Cảnh Thời len lén quan sát phản ửng của Phó Dẫn Tu, haha, ba cũng có lúc không có tiền đồ như vậy.

“Đồng Đồng.” Tiểu Cảnh Thời gọi.

Sự chú ý của Minh Ngữ Đồng lập tức đặt hết lên người Tiểu Cảnh Thời, “Sao vậy?”

“Ba… ba nói, cô là mẹ của con...” giọng nói của Tiểu Cảnh Thời êm ái, ngẩng đầu, dùng đôi mắt to tròn sáng lấp lánh nhìn Minh Ngữ Đồng, có chút xấu hổ, lại có chút mong đợi, gương mặt nhỏ xinh đẹp còn mang cả nét thấp thỏm, “Có thật vậy không?”

Minh Ngữ Đồng một lần nữa nhìn sang Phó Dẫn Tu, vẻ mặt đầy kinh ngạc. Anh thật sự đã nói với Tiểu Cảnh Thời như thế sao?

Thấy dáng vẻ vừa kinh ngạc vừa hoang mang này của cô, Phó Dẫn Tu chỉ cảm thấy đau lòng. Trước đây, rốt cuộc anh đã dồn ép cô thành bộ dạng gì rồi.

“Nó nên được biết.” Phó Dẫn Tu khàn giọng nói, “Trước đây là anh không tốt, gây ra nhiều chuyện vô cùng khốn nạn. Sau này sẽ không như thế nữa. Em… em có thể cùng Cảnh Thời… mãi mãi bên nhau.”

Cũng mãi mãi ở bên anh.

Minh Ngữ Đồng cúi đầu, nhìn thấy vóc dáng bé nhỏ của Tiểu Cảnh Thời, hốc mắt thoáng đỏ lên.

Tiểu Cảnh Thời đang ra sức trèo lên giường. Thành giường hơi cao, cậu đã thử mấy lần cũng không trèo lên được.

Minh Ngữ Đồng vội xích nhường sang bên cạnh một chút, chừa chỗ trống cho Tiểu Cảnh Thời trèo lên.

Phó Dẫn Tu nhìn thấy liền nhíu mày, nói với Tiểu Cảnh Thời: “An phận một chút, bây giờ Đồng Đồng đang bị thương mà.”

Minh Ngữ Đồng vô cùng không vui quăng cho anh một ánh mắt thờ ơ, không có chuyện gì sao lại trách mắng trẻ con chứ?

Phó Dẫn Tu: “...”

Anh lập tức thành thật, lúng ta lúng túng giải thích: “Anh chỉ là… sợ thằng bé chạm vào vết thương làm em đau.”

Minh Ngữ Đồng không thèm để ý đến anh, “Thím Lưu, có thể giúp tôi bế Cảnh Thời lên không?”

Thím Lưu vội bước đến, “Vâng”.

Phó Dẫn Tu lại đi trước bà một bước, bế Tiểu Cảnh Thời đặt lên giường. Thừa cơ hội, ánh mắt anh âm thầm khóa chặt trên người Minh Ngữ Đồng. Minh Ngữ Đồng không muốn ở trước mặt con trai làm anh mất mặt, liền cúi đầu dè dặt nhìn Tiểu Cảnh Thời.

Tiểu Cảnh Thời rất muốn được chui vào lòng Minh Ngữ Đồng, nhưng vì cô đang bị thương nên chỉ đành ôm lấy cánh tay của cô, cái đầu bé nhỏ mềm mềm cọ cọ lên tay cô.

“Con… không trách mẹ sao?” Giọng Minh Ngữ Đồng run run.

Tiểu Cảnh Thời nằm sát vào cô, cô liền không dám cử động.

“Không trách, sao phải trách cô chứ?” Tiểu Cảnh Thời ngẩng mặt lên, “Trước đây Đồng Đồng từng nói với con, mẹ vì bị ép rời xa con trai, nhiều năm như vậy vẫn luôn đang tìm kiếm. Lúc đó mẹ khóc thảm như vậy, sao có thể là người không cần con mình chứ?”

Mỗi một câu của Tiểu Cảnh Thời đều giống như một mũi kim đâm vào trái tim Phó Dẫn Tu. Tuy anh không nhìn thấy, nhưng anh có thể tưởng tượng được lúc Minh Ngữ Đồng nói với Tiểu Cảnh Thời những lời này, khóc đau lòng đến mức nào.

“Vừa rồi ba cũng đã nói với con là do ông bà nội đuổi cô đi, cô vì tìm con đã chịu rất nhiều đau khổ, nhiều năm như vậy không kết hôn, cũng không có đứa con nào khác, chỉ mãi đi tìm con. Con với ba còn có thể nương tựa lẫn nhau, nhưng cô thì chỉ có một mình.”

Tiểu Cảnh Thời bật khóc, “Là ông nội bà nội không tốt, không phải lỗi của Đồng Đồng. Đồng Đồng là tốt nhất!”

Minh Ngữ Đồng cũng bật khóc.

Bây giờ cô rất muốn ôm lấy Tiểu Cảnh Thời, nhưng lại không cách nào ôm được.

“Đừng khóc nữa, cẩn thận động đến vết thương.” Phó Dẫn Tu biết rõ Minh Ngữ Đồng không để ý đến mình, nhưng vẫn ở bên cạnh nhắc nhở.

Minh Ngữ Đồng quả nhiên không để ý đến anh, cứ như không có anh ở đó vậy.

“Cảnh Thời, vậy con… vậy con có thể gọi mẹ một tiếng không?”

Hai mắt Tiểu Cảnh Thời đỏ bừng, mặt cũng ửng đỏ. Cậu nằm mơ cũng rất muốn gọi mẹ, bây giờ thật sự có thể gọi rồi, cậu lại có chút thẹn thùng. Đôi môi Tiểu Cảnh Thời mấp máy khẽ động, mãi một lúc sau, mới phát thành tiếng: “Mẹ… Mẹ ơi...”

Nước mắt Minh Ngữ Đồng tuôn như mưa, cô chưa từng nghĩ… trước đến giờ chưa từng dám kỳ vọng bản thân có thể có được ngày hôm nay. Có thể tìm thấy con trai, còn có thể nghe chính miệng con trai gọi cô một tiếng mẹ.

“Đồng Đồng, mẹ đừng khóc!” Tiểu Cảnh Thời đứng trên giường, giơ cánh tay nhỏ trắng nõn của mình ra, động tác có chút vụng về giúp Minh Ngữ Đồng lau nước mắt, “Con tìm thấy mẹ rồi, con rất vui, mẹ cũng phải vui, đừng khóc!”

“Mẹ còn nhớ con từng nói rất mong nghe thấy mẹ gọi con là Thời Bảo.” Minh Ngữ Đồng mỉm cười kèm theo cả nước mắt. Cô không cử động, để mặc Tiểu Cảnh Thời giúp cô lau nước mắt.

Tiểu Cảnh Thời vui mừng, đôi mắt sáng lấp lánh, “Mẹ vẫn còn nhớ sao?”

“Đương nhiên.” Minh Ngữ Đồng hít hít mũi, “Lần đầu tiên nhìn thấy con, mẹ đã cảm thấy con vô cùng thân thiết. Lúc đó phản ứng đầu tiên của mẹ chính là nghĩ đến con trai của mẹ, cảm thấy nó nhất định sẽ giống như con. Chỉ không ngờ rằng lại chính là con.”

“Vậy… vậy Đồng Đồng gọi con là Thời Bảo, con gọi mẹ là Đồng Đồng, đây là cách xưng hô riêng của hai chúng ta!” Tiểu Cảnh Thời nói, đột nhiên chuyển người, đưa mông về phía Phó Dẫn Tu.

Hừ, ba muốn tranh gọi Đồng Đồng với cậu á, không có cửa đâu!

Phó Dẫn Tu: “...”

“Được.” Minh Ngữ Đồng ra sức gật đầu, “Thời Bảo.”

Tiểu Cảnh Thời vô cùng vui sướng, vặn vẹo dáng người, đỏ mặt nói: “Gọi… gọi lại một lần nữa đi.”

“Thời Bảo.”

“Gọi thêm một lần nữa đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.