Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 959: Chuyển nhà



Phó Dẫn Tu nghe xong, lập tức cứng đờ, hai nắm tay gay gắt siết chặt. Vì anh biết những gì Trương lão nói đều do anh gây nên. Chính là lần đó, anh đã ấn Minh Ngữ Đồng vào bồn nước lạnh. Nhưng lúc đó anh không biết…

Nếu biết, anh nhất định sẽ không làm tổn thương cô như vậy. Nhưng bây giờ nói gì cũng đã muộn.

“Ngài có thể chữa khỏi cho cô ấy không?” Phó Dẫn Tu khẩn trương nhìn sang Trương lão.

Thấy phản ứng này của anh, Trương lão lập tức nhìn ra e rằng chuyện Minh Ngữ Đồng bị cảm lạnh lần đó có liên quan đến Phó Dẫn Tu.

Ông thở dài, “Người trẻ tuổi các cậu, có chuyện gì cũng phải bình tĩnh nói chuyện với nhau. Đừng vì kích động nhất thời mà gây ra những chuyện khiến bản thân phải hối hận. Sau này những khi nổi cáu thì phải ép bản thân dừng lại một chút, tự hỏi mình ba lần, có thật sự muốn làm thế không. Tình cảm tổn thương càng sâu càng khó cứu vãn, cũng giống như bị bệnh vậy, bệnh càng nặng càng khó cứu chữa.”

Giáp một ở bên cạnh kinh ngạc nhìn Trương lão, tuổi tác đã lớn như vậy rồi, không chỉ là bác sĩ trung y, còn kiêm luôn chuyên viên tư vấn tình cảm?

Trương lão trừng mắt với anh một cái, “Cậu biểu cảm gì hả, cứ như tôi chưa từng có thời trẻ tuổi vậy. Lúc còn trẻ, tôi và vợ tôi cũng là tự do yêu đương. Trước hay sau khi kết hôn, vợ chồng nào chẳng có lúc cãi nhau? Nhưng cho dù có cãi nhau đi nữa, chúng tôi vẫn bên nhau cho đến bây giờ không phải sao? Trong mặt này, ai có thể có kinh nghiệm hơn tôi chứ.”

Phó Dẫn Tu lại không nghe thấy những câu sau này của Trương lão, sự chú ý hoàn toàn đặt lên câu nói trước đó của ông, bệnh càng nặng càng khó chữa trị.

“Vậy cô ấy không thể khỏe lại sao?” Phó Dẫn Tu khẩn trương hỏi.

“Ai nói vậy?” Trương lão trừng mắt, đây là đang nghi ngờ y thuật của ông sao?

“Vừa rồi không phải ông nói…”

Trương lão cười ha hả, “Tôi chỉ đưa ra một ví dụ thôi. Minh tiểu thư tuy bị thương rất nặng nhưng vẫn có thể chữa khỏi. Sau khi khỏi hẳn, sinh con cũng không thành vấn đề. Nhưng có điều mọi chuyện nhất định phải chú ý, không thể bị cảm lạnh nữa. Nếu bản thân không điều dưỡng thật tốt, vậy có uống bao nhiêu thuốc đi nữa cũng vô dụng.”

Cuối cùng Phó Dẫn Tu cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

“Cảm ơn ngài.” Phó Dẫn Tu nghe xong, liền cảm ơn.

Trương lão xua xua tay, lên xe, lúc này Phó Dẫn Tu mới trở lại bên ngoài phòng bệnh.

Thế nên trong thời gian Minh Ngữ Đồng nằm viện, ngoài dưỡng thương còn bắt đầu uống thuốc theo phương thuốc mà Trương lão đã kê. Cũng không biết có phải do thuốc mà Trương lão kê đã phát huy tác dụng không, vết thương của cô cũng hồi phục nhanh hơn.

Ngày xuất viện, Minh Ngữ Tiền đến đón Minh Ngữ Đồng. Minh Ngữ Đồng xuất viện vào buổi sáng, thím Lưu giúp Minh Ngữ Đồng thu dọn đồ đạc, Minh Ngữ Tiền và Thím Lưu thay cô xách hành lý, không cho phép cô động tay đến.

Minh Ngữ Đồng vừa ra khỏi phòng bệnh thì nhìn thấy Phó Dẫn Tu. Từ sau lần đầu tiên đưa Tiểu Cảnh Thời đến, cô không cho phép Phó Dẫn Tu vào cửa nữa. Phó Dẫn Tu đương nhiên không thể nhìn thấy Minh Ngữ Đồng nữa, cũng không biết tình trạng của cô bây giờ như thế nào, chỉ có thể đi hỏi Trương lão tình trạng sức khỏe của cô. Bây giờ nhìn thấy sắc mặt của Minh Ngữ Đồng đã hồng hào hơn một chút, hơn nữa trên mặt cũng đã có thêm một chút thịt, không giống như lần trước gặp anh, sắc mặt nhợt nhạt, gương mặt hốc hác, vô cùng tiều tụy.

Minh Ngữ Đồng có chút kinh ngạc, nhưng sau đó ánh mắt lập tức thay đổi, xem như không nhìn thấy anh.

Phó Dẫn Tu thất vọng rũ mắt, không nói tiếng nào lặng lẽ theo sau.

“Phó Dẫn Tu vẫn đang theo sau chúng ta.” Đã sắp về đến nhà nhưng vẫn thấy Phó Dẫn Tu đang theo sau.

“Hay là thời gian này chị tạm thời đến nhà em ở đi. Anh ta đi theo như vậy, em không yên tâm.” Minh Ngữ Tiền nói.

“Ừm.” Minh Ngữ Đồng gật đầu, “Căn nhà đó chị không dám ở nữa. Tuy đã thu dọn xong hết nhưng vừa nghĩ đến có người từng xông vào, chị cũng cảm thấy không yên tâm lắm.”

“Để em xem mua một căn khác cho chị ở trong tiểu khu của em.” Minh Ngữ Tiền nói, “Em ở gần chị hơn một chút, cũng có thể yên tâm.”

Minh Ngữ Đồng suy nghĩ cảm thấy vậy cũng tốt, nếu thật sự có chuyện gì, cô còn có thể trốn đến nhà của Minh Ngữ Tiền.

Đến khi vào tiểu khu, xe của Phó Dẫn Tu bị bảo vệ chặn lại, lúc này anh mới không đi theo nữa.

Sắp xếp cho Minh Ngữ Đồng ổn thỏa, Minh Ngữ Tiền lại đi một chuyến đến nhà cô, giúp cô chuyển hết đồ đạc sang nhà anh.

Minh Ngữ Đồng định ngày hôm sau mới đến công ty, buổi chiều không có việc gì sẽ đích thân đến công ty môi giới một chuyến. Công ty môi giới dựa theo yêu cầu của Minh Ngữ Đồng, cung cấp thông tin mấy căn nhà cho cô. Minh Ngữ Đồng chọn được một căn trong đó, liền dứt khoát đặt cọc luôn.

Nhân viên môi giới kinh ngạc, chưa từng gặp ai mua nhà dứt khoát như vậy.

Quy trình còn lại, Minh Ngữ Đồng giao lại cho luật sư xử lý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.