“Con không cân để ý đên cô ta, nói thật lòng, người ưu tú như Chiêu Dương đương nhiên là sẽ có rât nhiêu phụ nữ theo đuôi. Nêu con muôn làm bạn gái của nó thì phải châp nhận điêu đó, đông thời cũng phải có năng lực và phong thái đẻ khiên bọn họ tự biêt mình hèn kém, thây khó mà lui.” Hướng Dư Lan al Ull.
“Bác dám bảo đảm với con Chiêu Dương nhà bác tuyệt đối không phải là loại công tử đào hoa, sẽ không dây dưa mờ ám với người phụ nữ khác đâu. Con nhỏ họ Cổ đó căn bản không xứng đáng làm đôi thủ của con đầu.”
“Con biết, những điều đó con hiểu hết, dù sao con cũng nhìn thấy từ nhỏ tới lớn rôi.” Giang Hướng Tuyêt nhu thuận nói.
Hướng Dư Lan hải lòng gật đâu, vậy cho nên bà ta mới có khuynh hướng tìm những cô gái như Giang Hướng Tuyêt, chí ít thì từ nhỏ tới lớn cũng đã khác rôi, mưa dâm thảm lâu, tiếp xúc với môi trựờng và những sự việc khác với những cô gái cọn nhà bình thường khác nên con mắt và thủ đoạn tât nhiên cũng khiên cổ Cổ kia kiêu khó mà bì đươc.
“Con chỉ mụốn nói là thực ra trước đây con cũng đã từng gặp cô Cổ kia rồi.” Giang Hướng Tuyêt nhẹ giọng nói.
“Hả? Khi nào?” Hướng Dư Lan khẽ cau mày, lộ vẻ không vui, “Lẽ nào là lúc cô ta đang quân lây Chiêu Dương”
“Không phải đâu bác, chính là hôm con cùng ba mẹ đến nhà bác, con nói phải đi dạy xong anh Chiệu Dương đưa con đi, kêt quả đển cửa một nhà hàng thì thảy...” Giang Hướng Tuyêt âp úng, làm bộ thận trọng liêc nhìn Hướng Dư Lan. “Con cứ nói đi, con thấy cái gì?” Hướng Dư Lan hỏi.
“Nhìn thấy cô Cổ đang nói cười với một người đàn ông, có vẻ như rất thân mật, còn... còn năm tay nhau nữa.” Giang Hướng Tuyêt thâp giọng nói.
“Con thấy bọn họ nhìn giống như là người yêu của nhau.” Hướng Dư Lan tức giận dùng lực vỗ tay lên sô pha: “Bác nói mà, nếu là con cái nhà tử tê bình thường thì sao lại tùy tiện qua đêm ở nhà đàn ông thể chứ, còn chưa có quan hệ gì mà cô ta đã dám tới đây, nêu có quan hệ rôi có khi còn lên trời.”
“Bác, bác đừng giận, bác cứ từ từ nói chuyện với anh Chiêu Dương, anh ấy sẽ hiểu thôi.”
Giang Hướng Tuyết vội vàng khuyên nhủ, Hướng Dư Lan mới miễn cưỡng nguôi giận.
Bỗng, bọn họ nghe thấy tiếng mở cửa từ ngoài cửa truyền đến rồi Sở Chiêu Dương đi vào, ngay cả giày cũng không thay.
“Mẹ gọi điện cho con sao con không nghe máy?” Hướng Dư Lan oán giận nói. “Mẹ và Hướng Tuyết ở đây đợi con lâu rồi.” “Đang bận.” Sở Chiêu Dương thản nhiên nói. “Nếu đã bận như vậy sao còn về nhanh thế này?” Hướng Dư Lan chất vấn. “Từ lúc mẹ gọi điện cho con đến giờ chẳng qua mới chỉ có nửa tiếng”
Sở Chiêu Dương lạnh lùng nhìn hai người, Hướng Dư Lan nói: “Con ngồi xuống đi, con cao như vậy, mẹ nói chuyện với con phải ngâng lên khó chịu lăm.”
Sở Chiêu Dương vẫn đứng im, anh lãnh đạm hỏi: “Mẹ đuổi Cổ Niệm đi rồi?”
Hướng Dư Lan mím môi, không biết là thím Dư hay Thi Hoằng Trạch cáo trạng nữa. Thím Dư vấn luôn ở đây quét dọn, không nghe thây bà ta gọi điện thoại, vậy có lẽ là Thi Hoãng Trạch rỏi...
“Không phải mẹ đuổi cô ta đi mà bởi vì cô ta vẫn còn chút liêm sỉ nên tự đi rồi.” Hướng Dư Lan nhắc đền Cổ Niệm, vẻ mặt hiện rõ sự khinh miệt: “Con gái con đứa,
lại dám tùy tiện ở lại nhà đàn ông như vậy, không ra thể thống gì cả. Cô ta có thể tùy tiện ở lại nhà con thì cũng có thể tùy tiện như vậy với người đàn ông khác.”
“Cô ấy bị thương.” Sở Chiêu Dương lạnh lùng nói. “Hơn nữa, cô ấy chính là người cảnh sát lần trước cứu con nên mới bị thương.” Chuyện này Hướng Du Lan cũng biết, lúc đó đối phượng chỉ thẳng súng, vào Sở Chiêu Dương, chính. Cô Niệm đã nhào tới, bât châp môi nguy có thể bị băn trúng bât cứ lúc nào để cướp lại súng. Lúc đó, nêu Cô Niệm chậm một bước, hoặc chân chừ một lát thôi, có lẽ Sở Chiêu Dương đã không còn nữa. Bảt kê là chức tránh hay gì thì quả thật cô ta đã cứu con trai bà một mạng.
Hướng Dư Lan mím môi, hít sâu mấy cái rồi cứng cổ nói: “Ai biết được liệu có phải cô ta đang dùng khô nhục kê hay không chứ.”
Sở Chiêu Dương thất vọng nhìn bà: “Lấy mạng ra dùng?” Nói xong bốn chữ này, anh quay người rời đi.
“Đứng lại, con đi đâu đó?” Hướng Dư Lan cũng không bình tỉnh nổi nữa, đứng dậy đuôi theo.
“Tìm cô ấy.” Sở Chiêu Dương lãnh đạm trả lời. Trên người Cộ Niệm không có tiền, không có điện thoại, một mình cô ấy lang thang ở bên ngoài rât nguy hiêm. Trên đường trở về, cứ nghĩ đên việc côây không có nôi chút tiên lẻ để băt xe anh liên giận dữ không thôi. Lúc này anh vân đang cô găng nhân nhịn, cỏ găng nói ít đi chứ nêu không nhât định sẽ bùng nô.
“Cô ta cứu con, mẹ cũng đã cho người mang quà đến cảm ơn rồi.” Hướng Dư Lan không tán đông nói.
“Loại con gái như cô ta con nên ít tiếp xúc thôi.”
Sau khi Sở Chiêu Dương xảy ra chuyện vào năm 7 tuổi, tính cách anh cũng thay đổi hoàn toàn. Rât ít tiếp xúc với người khác, sau này mới dân dân tiêp xúc lại với mọi
người, nhưng cũng rất ít giao thiệp với mọi người xung quanh. Anh có thể được như bây giờ Hướng Dư Lan đã cảm tạ trời đảt lãm rôi.
Mà, người rất ít khi tiếp xúc giao thiệp với mọi người như Sở Chiêu Dương thì lại càng không có kinh nghiệm đổi xử với phụ nữ.
Hướng Du Lan nghĩ, trên phương diện này Sở Chiêu Dương hoàn toàn không hiểu gì cả, bà bắt buộc phải kiêm định thay cho con trai bà, tránh để con trai bà bị phụ nữ đùa bön.
Mà những lời nói này không thể nói trước mặt Giang Hướng Tuyết được. Cho nên bà hơi ngừng lại một lát rồi mới nói tiếp: “Mẹ nghe nói, con nhỏ Cổ Niệm đó có dây dưa với người đàn ông khác. Cô ta đã có bạn trai rôi, sao còn có thể chạy đền chỏ con được chứ? Đây là chuyện một đứa con gái tổt nên làm hay sao?” Sở Chiêu Dương quay đầu nhìn Hướng Dư Lan với con mắt lạnh thẩu xương, anh đưa tay mới cà vạt: “Người con gái tôt không thiêu người theo đuôi. Nhìn vào con người còn tôt hơn nhìn vào khỏi tài sản của người ta có.”
Vẻ mặt,Sở Chiêu Dương vẫn bình thản như cũ, nhưng câu nói này nghe thế nào cũng thảy rõ được sự mỉa mai.
Giang Hướng Tuyết đứng bên cạnh, liền cảm thấy rõ ràng là Sở Chiêu Dương đang châm chọc cô ta. Châm chọc những người đàn ông theo đuôi cô ta thực ra đều là coi trọng khôi tài sản giá trị cô có thể cho họ.
Sở Chiêu Dương híp mắt nói: “Mẹ, lần sau mẹ đến một mình là được rồi.” Nói xong liền mở cửa đi. Mặt Giang Hướng Tuyết đỏ bừng lên, lần trựớc cô ta đã cảm thấy Sở Chiêu Dương nhập nhăng không rõ ràng với Cổ Niệm đó rỏi, không ngờ cô ta còn ở lại cả nhà anh ta rói.
Cơn tức này sao cô ta có thể nuốt xuống được chứ.
Cô ta thua kém Cổ Niệm ở chỗ nào mà không đáng để Sở Chiêu Dương để ý!!!
Hướng Dư Lan lúng túng nhìn Giang Hướng Tuyết, vội vàng trấn an cô ta: “Hướng Tuyêt, con đừng hiêu lâm, Chiêu Dương không có ý gì đâu.”
Giang Hướng Tuyết gượng cười: “Bác, con... con đi trước đây.” Hướng Dư Lan cũng không ở lại nổi nữa: “Vậy bác đi cùng con, bác đưa con về.”
岑>>
Sở Chiêu Dương nhớ khi anh đưa Cổ Niệm đi đã không lấy điện thoại cho cô, cho nên hiện tại không cách nào liên lạc với cô.
Vì thế anh liền đi đến phòng điều khiển an ninh, yêu cầu bảo vệ khụ nhà xuất dữ liệu từ camera giám sát, xem Cô Niệm đi về hướng nào. Nêu may măn thây cô gọi xe thì còn có thể nhìn được biển sổ xe.
Nhưng không ngờ, anh lại nhìn thấy Trì Dĩ Hằng trong camera giám sát. Từ camera giám sát anh không thể nghe được Cố Niệm và Trì Dĩ Hằng nói gì, chỉ nhìn thây Trì Dĩ Hãng đưa cho Cô Niệm một cái túi, Cô Niệm lây điện thoại ở trong túi ra.
Sở Chiêu Dương nheo mắt lại, hóa ra Trì Dị Hằng cũng đã đi đến căn cứ huẩn luyện, còn lây túi và điện thoại của Cổ Niệm về.
“Ô?” Một nhân viên bảo vệ nhìn màn hình kinh ngạc thốt lên. “Chiếc xe này dừng lại ở cổng rất lâu. Tối qua đồng nghiệp của tôi trực ca đêm còn nhìn thây chiếc xe này đậu đên hơn 12 giờ mới đi, 5 giờ sáng lại thây chiêc xe đó quay lại nên đã đặc biệt căn dặn tôi để ý đên chiêc xe đó. Nêu anh ta cứ dừng mãi ở đó thì không sao, nhưng nêu muôn vào bên trong thì nhât định phải điêu tra kỹ lurõng.”
Sở Chiêu Dương lạnh lùng nhìn màn hình, Trì Dĩ Hằng này quả là có lòng, đi sớm vẻ muộn chờ đợi.
Ghi nhớ biển số xe của Trì Dĩ Hằng xọng, Sở Chiêu Dượng gọi điện thoại cho Mạc Cảnh Thịnh: “Giúp tôi tra một biên sô xe, tôi muôn biêt từ sau 9 giờ 20 sáng nay anh ta đi hướng nào.” Mạc Cảnh Thịnh bất đắc dĩ thở dài:"Cậu coi tôi là thám tử tư nhà cậu sao?”
“Có tra không?” Ngữ khí Sở Chiêu Dương vẫn thản nhiên.
Mạc Cảnh Thịnh xoa huyệt thái dương: “Không phải là loại chuyện vi phạm pháp luật gì đây chứ?”