Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 993: Giọng nói tưởng lộ liêm cực kỳ áy náy



Minh Ngữ Đồng quá ưu tú. Thậm chí cô ta còn nghe người ta nói, Minh Ngữ Đồng toàn diện về mọi mặt. Ngay cả những cậu ấm thích xem ảnh người mẫu khoe ngực hot trên mạng cũng ra sức ca ngợi Minh Ngữ Đồng.

Nhưng lúc trước khi chưa gặp Minh Ngữ Đồng, Nghê Nhã Lâm chưa từng cảm thấy cô ta có điểm nào không bằng Minh Ngữ Đồng. Cho dù Minh Ngữ Đồng có ưu tú thế nào đi nữa, chung quy vẫn lớn tuổi hơn cô ta. Đa số đàn ông đều thích các cô gái trẻ.

Minh Ngữ Đồng có năng lực làm việc cao, có thủ đoạn, trên thương trường không kém gì đàn ông.

Nhưng thế thì đã sao?

Mặc dù nói là liên hôn nhưng người Tưởng Lộ Liêm cần là một người vợ, chứ không phải là một cấp dưới, một công cụ kiếm tiền. Nếu Tưởng Lộ Liêm đã có thể từ bỏ Minh Ngữ Đồng, vậy thì chứng tỏ thật ra tình cảm anh ta đối với Minh Ngữ Đồng cũng không sâu đậm như lời đồn. Vì thế Nghê Nhã Lâm thực sự chưa từng lo lắng.

Nhưng lúc này thấy phản ứng của Tưởng Lộ Liêm, cô ta đột nhiên mất dần tự tin. Tưởng Lộ Liêm nhìn Minh Ngữ Đồng chăm chú, ánh mắt mang theo sự không nỡ và không cam lòng.

“Lộ…” Nghê Nhã Lâm gọi.

Tưởng Lộ Liêm dường như không nghe thấy, đi thẳng về phía Minh Ngữ Đồng.

Sau khi xuất viện, qua mai mối, Tưởng Lộ Liêm quen với Nghê Nhã Lâm. Lúc anh ta ở trong bệnh viện vẫn luôn muốn nói chuyện với Minh Ngữ Đồng. Anh ta rất cảm ơn sự thẳng thắn của cô, cũng biết mỗi chuyện cô kể đều nói vào trọng điểm. Anh ta quả thật phải lấy vợ sinh con, người trong nhà cũng sẽ không cho phép anh không có con. Sự xuất sắc của Minh Ngữ Đồng không thể sánh được với việc duy trì huyết thống gia tộc.

Nhiều lần anh ta tự hỏi, nếu như kiên trì theo đuổi cô, thực sự kết hôn với cô, anh ta liệu có thể gánh chịu được áp lực của trưởng bối trong gia đình. Bản thân liệu có thể chịu được những lời đồn có thể xuất hiện trong tương lai, sẽ không trách cứ Minh Ngữ Đồng một lời.

Đáp án là không!

Tưởng Lộ Liêm chỉ có thể từ bỏ, nhưng trái tim như bị khoét mất một nửa, không cách nào lấp đầy được.

Khi đã đưa ra quyết định, Tưởng Lộ Liêm vẫn cảm thấy không còn mặt mũi nào gặp Minh Ngữ Đồng. Vì vậy, cho dù Phó Dẫn Tu không ngăn cản, sau khi xuất viện, anh ta cũng không liên lạc với cô.

Không ngờ hôm nay, trong tình huống này lại gặp cô. Để cho cô nhìn thấy Nghê Nhã Lâm, Tưởng Lộ Liêm bỗng cảm thấy chột dạ. Anh ta đi đến trước mặt Minh Ngữ Đồng, nhìn thấy Tiểu Cảnh Thời.

“Ngữ Đồng.” Tưởng Lộ Liêm khẽ gọi, giọng điệu vô cùng áy náy.

Khi Tưởng Lộ Liêm đi đến, Minh Ngữ Đồng đã đứng dậy, thoải mái cười với anh ta.

Trái tim Nghê Nhã Lâm thắt lại, bị Tưởng Lộ Liêm không đếm xỉa gì đến như vậy, đặc biệt còn trước mặt người phụ nữ khác, cô ta cố gắng kiềm chế không biểu hiện sự tức giận ra ngoài.

“Chị là chị Minh đúng không?” Nghê Nhã Lâm đứng bên cạnh Tưởng Lộ Liêm, giơ tay khoác cánh tay anh ta nói, “Chào chị. Tôi là Nghê Nhã Lâm.”

Minh Ngữ Đồng thân thiện gật đầu, “Xin chào.”

Tưởng Lộ Liêm lúng túng nói: “Ngữ Đồng, đây là…”

“Bạn gái?” Minh Ngữ Đồng thấy Tưởng Lộ Liêm lúng túng liền chủ động nói thay anh, “Chúc mừng anh.”

Tưởng Lộ Liêm ngượng ngùng.

Minh Ngữ Đồng thấy hai người họ vẫn chưa đi, cứ đứng như vậy thật khó xử, đành chủ động tìm chủ đề nói, “Anh xuất viện khi nào thế?”

“Mới đây thôi.” Tưởng Lộ Liêm vừa nói xong, lập tức cứng người.

Mới xuất viện không lâu đã quen với Nghê Nhã Lâm, câu này nghe xong thực sự có chút khốn nạn.

Minh Ngữ Đồng nhận ra ý của Tưởng Lộ Liêm, cười hỏi: “Sức khỏe anh hồi phục tốt chứ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.