“Em đi vào trước, quần áo để anh nghĩ cách.” Hắn chuyển tầm mắt, xoay người đi mở nước nóng.
Trầm Hoan đứng ở trong phòng tắm, xấu hổ đến không biết làm sao.
“Quần áo không nhanh như vậy, anh trước tìm cho em áo tắm dài. Em mặc tạm
trước đã.” Phó Tư Dịch sau khi pha nước tắm ổn thỏa,lại đi ra ngoài.
Thân thể Trầm Hoan lạnh lẽo, ôm chặt cánh tay chính mình, trầm mặc để Phó Tư Dịch sắp xếp.
Chỉ chốc lát, Phó Tư Dịch quay lại, trong tay là áo ngủ màu trắng to rộng,
còn có một kiện áo sơmi, nhìn dáng vẻ, là kiểu nam. Không cần nghĩ, Trầm Hoan liền biết nhất định là của Phó Tư Dịch, cô đỏ mặt.
“Đây đều là đồ mới. Em trước mặc tạm một chút.” Phó Tư Dịch nhẹ nhàng khụ một tiếng, sắc mặt mất tự nhiên.
Trầm Hoan trầm thấp dạ một tiếng.
Im lặng một lát sau, Phó Tư Dịch lui ra ngoài, lúc gần đi, còn tri kỷ giúp cô kéo cửa kính đóng lại.
Phó Tư Dịch ở cửa một lát, xoay người đi ra ban công gọi điện thoại, “Giúp
tôi dưa một bộ quần áo nữ lại đây. Cao tầm 1m67, 95 96 cân đi. Còn có
một bộ nội y, kích cỡ.....” Phó Tư Dịch nhắm hai mắt nghĩ lại dáng người Trầm Hoan, nhẹ nhàng than một tiếng, cười, “Khả năng 34B.”
Trợ
lý bên kia không biết như thế nào, mãnh liệt ho khan, thanh âm xông
thẳng đến tai Phó Tư Dịch, sắc mặt hắn ửng đỏ, vội vàng cúp điện thoại.
Buồn rầu vuốt nhẹ thái dương, Phó Tư Dịch thở dài. Phỏng chừng, cằm trợ lý của hắn không biết rớt nơi nào rồi.
Trầm Hoan tùy ý mở nước giặt sạch đồ cũ, sau đầu tóc xù xù, liền đứng phát ngốc.
Bên trong cô tổng thể đều không mặc cái gì, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi bên ngoài là kiện áo choàng tắm.
Ngừng một lát, Trầm Hoan mắt sắc phát hiện máy sấy, lúc này mới thở phào một hơi.
Từ trong quần áo lấy ra nội y ướt nước, thổi máy sấy một hồi lâu, cảm giác có thể mặc, mới mặc lên người.
Áo choàng tắm to rộng, vạt áo dài tới mắt cá chân, bên hông lỏng lẻo, cô
nhìn mình trong gương bọc mình giống như nhộng, mặt còn đỏ mà đạt cái
loại hiệu quả này.
Cô biết chính mình nên đi ra ngoài, chính là
đi ra ngoài lại làm sao bây giờ? Phó Tư Dịch hỏi cô, cô nên trả lời như
thế nào đây.
Bên ngoài ẩn ẩn có tiếng nhạc truyền đến, hình như
là một khúc dương cầm. Trong thanh âm du dương, đột nhiên truyền đến một tiếng “lạch cạch”, như tiếng đóng cửa phòng bếp.
Cô nghe một lát, rốt cuộc đi ra ngoài.
Sắc trời đã hoàn toàn tối đen, không ít nhà sáng lên ánh đèn.
Phòng khách không có ai, cô khó xử đứng ở cửa, do dự không bước.
Phó Tư Dịch đúng lúc từ phòng bếp bước ra, thấy cô đứng ngốc ở đó, thanh âm trầm thấp, ôn nhu nói, “Lại đây uống chút canh gừng, làm ấm người.”
Lúc này Trầm Hoan mới nhìn đến trên bàn trà có một chén canh gừng, hơi nóng lượn lờ. Cô thuận theo mà đi qua, ngồi xuống, bưng chén lên.
Chén canh còn chưa chạm đến khóe miệng, liền cảm giác ghế sô pha bên cạnh
run lên, Trầm Hoan liếc mắt một cái, thì ra Phó Tư Dịch ngồi xuống đối
diện cô, đồng thời còn thuận tay tắt nhạc đi.
Hương vị canh gừng có chút cay, độ ấm vừa vặn, Trầm Hoan uống một ngụm rất nhỏ. Một chén cạnh này, cô uống mất sáu bảy phút.
Phó Tư Dịch cũng không thúc giục, tư thái trước sau thanh thản.
Cô liếm liếm canh còn sót lại bên miệng, nhìn như chưa hết thèm mà đặt chén xuống.
Vừa rồi cô uống chậm như vậy, không phải cố tình biểu hiện hình tượng thục nữ gì, chỉ là cố tình kéo dài thời gian thôi.
Canh cũng uống xong rồi, có nhiều lời nên nói thẳng. Tỷ như, cô vì cái gì một thân chật vật, dầm mưa đến đây? Đến làm gì?
Cô biết Phó Tư Dịch sẽ hỏi. Chỉ là cô không biết biết hắn sẽ lấy hình thức gì tới hỏi.
“Quần áo rất nhanh sẽ đưa tới, em chờ một chút.”
“Được, cảm ơn.”
“Đợi thêm chút nữa anh đưa em về, em giống như không mang dù, đừng để bị ướt.” Thanh âm Phó Tư Dịch ôn hòa đàm đạm.
Trầm Hoan mê man mà ngẩng đầu, không biết nói gì mà nhìn hắn.
Hắn muốn đưa cô về? Cái gì cũng không hỏi? Không hỏi đột nhiên sao lại chạy tới?
“Làm sao vậy?” Hắn nhận được biến hóa cảm xúc của cô, có chút lo lắng.
Giờ phút này, mặt mày Phó Tư Dịch ôn nhu, tay còn thanh thản đặt trên lưng sô pha.
Đột nhiên Trầm Hoan một khắc liền minh bạch, Phó Tư Dịch là cho cô lựa chọn.
Kỳ thật, hắn có thể nói thẳng, bức cô nói ra đáp án hắn muốn, nhưng hắn vẫn dung túng cô thay đổi thất thường, do dự.
Nếu, Trầm Hoan hiện tại cũng không cho hắn một lời giải thích, Phó Tư Dịch
cũng sẽ không hỏi. Nếu cô nói muốn đi, chỉ sợ hắn cũng không nói một câu giữ lại, mà tự mình đưa cô đi hay chỉ đưa cô một cây dù che mưa chắn
gió, im lặng nhìn cô rời đi.
Trầm Hoan nhìn chằm chằm hoa văn trên dép lê, vô thức mà đùa nghịch ngón tay.
“Tôi vừa rồi có gọi điện thoại cho anh, nhưng không ai nghe máy.” Trầm mặc hồi lâu, cô rầu rĩ mở miệng.
“Em gọi điện thoại cho anh? Di động anh ngày hôm qua bị trộm khi đi dạo
phố, cũng không biết.” Phó Tư Dịch hơi hơi nhíu mày, có chút ảo não.
“Làm sao vậy, là có chuyện gì sao?”
Cô nắm ngón tay mình, hồi lâu mới phun ra một câu, “Cũng không có việc gì, chỉ là nghe Paris gặp tập
kích, gọi điện thoại cho anh không được, có chút lo lắng.”
Phó Tư Dịch ngẩn ra, sau đó cười, “Thì ra là như thế. Ngày hôm qua anh có chút việc, liền không đi, tránh thoát chút hỗn loạn. Xin lỗi, làm em lo
lắng.”
Trầm Hoan “Ngô” một tiếng, vẫn cúi đầu nhìn ngón tay chính mình, “Ngày đó, thực xin lỗi.....”
Phó Tư Dịch mày vừa động, không rõ nguyên do.
Cô lại chỉ cúi đầu, không có nói nữa.
Cô đối với hắn đúng là có chút oán khí, chỉ là chút oán khí này khi biết
được hắn có thể gặp nguy hiểm đã biến mất không chút tăm hơi. Lúc ấy cô
đã quên mất những oán khi đó, chỉ có thể nghĩ nhanh tìm được hắn, biết
hắn vẫn bình an.