Sau đó cô ở trong lồng ngực Phó Tư Dịch khóc thật lâu.
Lúc sau, Thẩm Khiêm nhưng thật ra lại không dây dưa với cô. Chỉ là nhiều năm sau, thế nhưng hắn còn gửi thư mời tiệc đính hôn cho cô.
Trầm Hoan không khỏi bực mình. Cô thật là hận chết anh em Thẩm gia.
Thẩm Khiêm thấy cô không nói lời nào, chỉ trầm khuôn mặt, càng cảm thấy quái dị. Hắn tinh tế suy nghĩ một chút, cảm thấy A Dung cùng Hứa Trầm Hoan cũng không có khả năng có gì gặp gỡ, càng không thể làm khó một người mới.
Kia lời Hứa Trầm Hoan nói là có ý tứ gì? Dường như có khúc mắc gì thật lớn?
Trầm Hoan như là đụng phải rắn rết, cảm xúc cực kỳ kích động, hét lên thất thanh, “Đừng chạm vào tôi.”
Cô hung hăng hất tay ra, Thẩm Khiêm không phòng bị, đã bị cô tránh đi, sai khi khôi phục lại tinh thần, lại kéo lấy cô, cau mày, “Em đừng kích động, tôi còn không có đem cô làm gì đâu.”
Trầm Hoan nào có nghe được hắn nói, chỉ vội vội vàng vàng muốn tránh khỏi hắn. Lực đạo của Thẩm Khiêm lớn như vậy, Trầm Hoan tránh thoát không được, đôi mắt đều nhanh đỏ.
Thẩm Khiêm nào nghĩ sẽ phát triển đến tình cảnh như hiện tại, xem cô một bộ cùng đường, trong lòng không nỡ, đang muốn buông cô ra, bỗng nghe phía sau, một tiếng trào phúng lạnh lùng.
“Thẩm Khiêm, anh thích ở trước mặt công chúng quấy rầy bạn gái người khác sao?”
Thẩm Khiêm theo bản năng quay lại nhìn, còn chưa thấy rõ là ai, liền thấy Trầm Hoan tránh thoát tay hắn, vội vàng chạy tới bên cạnh người đó.
Người đến là Phó Tư Dịch và Triệu Tỉnh Nhiên.
Thẩm Khiêm nhìn Trầm Hoan trực tiếp chạy tới phía sau Phó Tư Dịch, dường như còn khẩn cấp kéo tay áo hắn.
Trong nháy mắt đã hiểu tất cả.
Thẩm Khiêm âm trầm mím môi, bỏ qua sắc mặt bất thiện của Phó Tư Dịch, hướng Trầm Hoan nói, “Thì ra em là theo hắn, trách không được.”
Hắn còn nghi hoặc như thế nào cùng nhắc đến Thẩm Dung em gái hắn, nguyên lai là bởi vì Phó Tư Dịch.
Tâm tình Phó Tư Dịch cực độ không tốt, hắn không nghĩ tới Thẩm Khiêm vẫn như kiếp trước giống nhau quấn lấy Trầm Hoan.
Càng bởi vì Thẩm Khiêm châm chọc Trầm Hoan, giờ phút này cả người hắn đều mang hơi thở lạnh lùng như băng. Hắn nắm cổ tay Trầm Hoan, bởi vì phẫn nộ, quên mất thu liễm lực đạo, khiến Trầm Hoan đau nhíu mày, lại không nói lời nào.
Triệu Tỉnh Nhiên hiếm khi thấy bộ dáng Phó Tư Dịch tức giận như vậy, không khỏi tiến lên vỗ vai Phó Tư Dịch, “Tư Dịch, thả lỏng chút. Cậu dọa đến cô ấy.”
Phó Tư Dịch vội vàng nhìn về phía Trầm Hoan, thấy cô bộ dạng ẩn nhẫn đau đớn, cả kinh, đột nhiên thả lỏng lực đạo, “Xin lỗi, rất đau sao?”