Càn Long vốn tưởng rằng đi ra sẽ là một dũng sĩ khôi ngô, ít nhất sẽ không cao gầy đơn bạc như Phó Hằng, hơi có chút nghi ngờ, đưa mắt đánh giá hắn cao thấp, nói:
"Thì ra là nhà Phú Sát, ngươi là Phó Tân, hay là Phó Hằng?"
Lý Vinh Bảo ở bên cạnh đang muốn trả lời, đã thấy vị đế vương trẻ tuổi nâng tay với hắn, Lý Vinh Bảo đành phải đứng ở một bên, cùng những người khác chờ tiểu nhi tử mở miệng nói chuyện.
"Bẩm hoàng thượng, thảo dân là Phó Hằng." Phó Hằng cắn chặt răng, tuy rằng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nhưng hắn vẫn như cũ cắn răng nhịn xuống, hành lễ với Càn Long quỳ một gối xuống, ôm quyền trả lời.
Càn Long sau khi nghe được câu trả lời của hắn, ngẩn người, sau đó cúi đầu xoay chiếc nhẫn đeo trên tay, một bên vừa bước đi thong thả trước đế đài, ánh mắt phảng phất như có như không nhìn thoáng qua đế đài được màn trướng che kín, sau đó mới nói tiếp:
"Trẫm biết ngươi. Đứng lên nói đi."
Lời này của hoàng thượng khiến cho mọi người đều không hiểu, tại sao vừa rồi còn nói hỏi hắn là ai, giờ này lại nói biết hắn, đây không phải là trước sau mâu thuẫn sao?
Phó Hằng sau khi đứng lên, liền có thái y đến xem vết thương cho hắn, Càn Long cố ý ban thưởng ghế cho hắn, để hắn ngồi một bên nói chuyện.
"Ngươi săn được con gấu này rất tốt, xem như là vật phẩm tốt nhất, muốn được ban thưởng cái gì, nói đi!" Càn Long trở lại đế đài, liền nói như vậy với Phó Hằng.
Chúng thần ồ lên. Lập tức có người đứng ra nói thay cho Na Lạp gia.
"Hoàng thượng, cựu thần cho rằng như vậy không ổn. Lúc trước đã nói rằng, người nào săn được nhiều con mồi nhất sẽ chiến thắng, Phú Sát công tử tuy rằng săn được vật hiếm, nhưng dù sao cũng chỉ có một, nếu là ban cho hắn, vậy chẳng phải là không công bằng với Na Lạp công tử sao?" Nói chuyện là một cựu thần tóc bạc nhưng tinh thần vẫn khỏe mạnh, đó chính là Cáp Sát tổng quản, Lễ Bộ thượng thư, lúc này ông lên tiếng chính là người thích hợp nhất.
Cáp Sát vừa dứt lời, liền có triều thần đứng ra hưởng ứng, "Đúng vậy, hoàng thượng. Thần cũng cho rằng điều đó không ổn."
Lý Vinh Bảo nhìn thương thế ở tiểu nhi tử, lúc này mới nghe những lời nói của những người đó, biết bọn họ là bắt nạt Phó Hằng là con thứ, nếu như hôm nay người săn được gấu đen là Phó Tân, thì những người này tuyệt đối không dám nói như vậy
Đang muốn đứng ra nói chuyện, liền nghe thấy Càn Long vung tay lớn, lên tiếng:
"Được rồi, ý trẫm đã quyết, cũng sẽ không thiếu phần ban thưởng cho Na Lạp gia."
Nghe được lời này, chúng thần phản đối mới dần dần yếu đi, ào ào lui về phía sau, không dám nhìn tới ánh mắt của đại thần Lý Vinh Bảo, cả đám đều thu vai rụt cổ lại.
Lý Vinh Bảo vỗ nhẹ một cái vào gáy của Phó Hằng, vẻ mặt như muốn nói với hắn là "nhanh đi tạ ơn", Phó Hằng lúc này lảo đảo bước chân quỳ gối ở chính giữa trước đế đài.
Thời điểm hắn bước ra, không phải không thấy ánh mắt mong chờ của a mã, Phó Hằng đương nhiên biết, a mã của hắn là muốn hắn nắm chặt cơ hội này, cầu hoàng thượng phong cho hắn một cái chức quan, hắn không phải không rõ thân phận của bản thân mình, cũng hiểu rõ đây là cơ hội tốt nhất để bản thân thoát khỏi cái thân phận con thứ, nhưng mà...
Phó Hằng hít sâu một hơi, sắc mặt vô cùng tái nhợt, cố ý xem nhẹ đau đớn đằng sau lưng, quyết định nhanh chóng nói với Càn Long ở vị trí cao nhất:
"Hoàng thượng, thảo dân muốn thay bản thân cầu một mối hôn sự."
"..."
Lời vừa nói ra, cả sân đều lặng ngắt như tờ.
Lý Vinh Bảo cho rằng tiểu nhi tử điên rồi, vội vàng đi đến bên cạnh Phó Hằng, ý định muốn sửa chữa cho hắn: "Khởi bẩm hoàng thượng, khuyển tử lần đầu diện thánh, trong lòng tất nhiên hoảng loạn, miệng nói bừa, thật ra nó muốn thay bản thân cầu một chức quan."
Càn Long như đăm chiêu ngồi trở lại ngai vàng phía bên trên, vô cùng hứng thú nhìn biểu cảm khác nhau của hai cha con, trên vẻ mặt tuấn mỹ của Phó Hằng là vẻ quật cường kiên quyết, Lý Vinh Bảo thì lại nhíu chặt lông mày, giận không thể nói.
Điều chỉnh để bản thân ngồi thoải mái nhất, Càn Long như cười như không nói với Phó Hằng:
"Phó Hằng, lúc trước ngươi nói muốn cầu một mối hôn sự, hay là muốn cầu một chức quan?"
Lý Vinh Bảo âm thầm đá vào mắt cá nhân Phó Hằng, muốn hắn đừng có tiếp tục hồ đồ, ai ngờ Phó hằng chỉ lạnh nhạt tự nhiên tiến về trước một bước, giọng nói vô cùng rõ ràng, nói với Càn Long:
"Bẩm hoàng thượng, thảo dân muốn thay bản thân cầu một mối hôn sự!"
Vẻ mặt của Càn Long hiện lên vẻ hiển nhiên, không khỏi gật đầu tán thưởng dũng khí của Phó Hằng, còn Lý Vinh Bảo lại nhắm hai mắt, thở dài thật sâu.
"Muốn cầu hôn sự nhà ai, nói nghe thử xem." Càn Long nhìn tuấn nhan trẻ tuổi của Phó Hằng, không khỏi cũng có chút tò mò, đến cùng là hôn nhân với nhà nào, lại có thể khiến cho tiểu tử này không để ý đến nguy hiểm tính mạng, chạy tới săn gấu, hơn nữa quyết đoán buông tha cơ hội đủ để cho hắn thoát khỏi thân phận con thứ.
Phó Hằng không trốn tránh, kiên định nói với Càn Long:
"Bẩm hoàng thượng, thảo dân muốn cầu hôn sự với lục tiểu thư nhà An Bình công Đồng Giai Uyển Nhu."
"..."
Vừa mới hồi phục tinh thần, Đồng Uyển Nhu ngồi xuống ghế lại đột nhiên nghe thấy tên mình xuất hiện trong miệng hắn, không khỏi cả kinh trong lòng, nhận được ánh mắt chất vấn của ca ca Đồng Ấu Khanh, nàng cũng không biết làm sao tỏ vẻ bản thân cái gì cũng không biết.
Đồng Như Chương sau khi nghe xong lời Phó Hằng nói, cũng cả kinh từ chỗ ngồi đứng dậy, chỉ vào Phó Hằng, sau đó lại chỉ vào nữ nhi nhà mình, sửng sốt một hồi lâu, mới vội vàng đi đến trước đế đài, khó có thể tin đánh giá Phó Hằng từ trên xuống dưới một lần, rồi ôm quyền nói với Càn Long:
"Hoàng thượng, nữ nhi Uyển Nhu của cựu thần mặc dù chưa lập gia, nhưng..."
Đồng Như Chương nói được một nửa, phát hiện không nói được nữa. Nguyên nhân ở chỗ, tuy rằng ông và phu nhân hướng đến lục tử Phú Sát gia, nhưng dù sao còn chưa có hôn ước, nếu là trực tiếp ghét bỏ thân phận con thứ của Phó Hằng, nhưng cố tình hắn cũng là người nhà Phú Sát, nói như vậy, có khả năng sẽ đắc tội với thông gia tương lai, nhưng mà nếu không nói, ông lại sợ hoàng thượng thật sự đáp ứng yêu cầu của Phó Hằng, đưa khuê nữ ông cưng chiều trong tay gả cho một thứ tử không rõ tiền đồ.
Càn Long không phải không nhìn ra vẻ mặt không tình nguyện của Đồng Như Chương, chẳng qua là ngại mặt mũi Lý Vinh Bảo ở đây nên không dám nói rõ ràng, ánh mắt đảo qua vẻ mặt mấy người một vòng, trong lòng Càn Long liền có quyết định rõ ràng, đưa ánh mắt nói với Lý Vinh Bảo.
"Việc này liên quan đến đám hỏi giữa hai nhà, trẫm cứ như vậy đáp ứng cũng không tốt, còn không biết ý của ái khanh như thế nào?"
Ý của Càn Long rất rõ ràng, chính là hỏi Lý Vinh Bảo, tiểu nhi tử của ông muốn cưới cô nương nhà người ta, nhưng mà, người nhà của cô nương kia rõ ràng muốn gả nàng cho một đứa con khác của ông, lòng bàn tay lưng bàn tay đều là thịt, mọi việc phải xem ông lấy hay bỏ rồi.
Lý Vinh Bảo không ngờ tới cuối cùng quyền quyết định vậy mà lại dừng ở trong tay ông, nhất thời ngây ngẩn cả người, không khỏi nhìn lại tiểu nhi tử và Đồng Như Chương, Phó Hằng cái gì cũng không nói, chỉ dùng ánh mắt nhìn chằm chằm Lý Vinh Bảo, đôi mắt tuổi trẻ tràn ngập quật cường, mà bên kia, Đồng Như Chương cũng dùng ánh mắt gần như là cầu xin nhìn ông, hy vọng ông có thể đứng ra nói một câu công đạo, dù sao người ta cũng là dòng chính nữ, dù thế nào cũng không thể ủy khuất nàng gả cho con thứ nhà ông chứ.
Lý Vinh Bảo rơi vào thế khó xử, do dự thật lâu, rồi mới hạ quyết tâm nói:
"Hoàng thượng, khuyển tử đúng là tình cảm sâu đậm với Đồng gia lục tiểu thư, bằng không cũng sẽ không dùng cách không muốn sống như vậy, thần...Không dám làm chủ thay nó, nhưng mà, nếu như lục tiểu thư nguyện ý gả cho khuyển tử Phó Hằng, cựu thần liền đồng ý đến Đồng gia cầu hôn, ở phương diện cấp bậc lễ nghĩa, tuyệt đối sẽ không bạc đãi lục tiểu thư."
Vừa dứt lời, Đồng Như Chương liền nhịn không được, chỉ vào Lý Vinh Bảo nói: "Lời này của Lý công đúng là đẩy Đồng Giai thị lâm vào đường khó, nếu như là người khác thì cũng thôi, nhưng là hắn rõ ràng là một...Ai, tóm lại việc này, ta không đồng ý!"
Đồng Như Chương nhịn thật lâu, cuối cùng cũng nuốt hai từ "thứ tử" đến bên miệng xuống, thái độ vô cùng kiên định cự tuyệt.
Lý Vinh Bảo nghe thấy ông nói kiên quyết như vậy, trong lòng cũng không trách ông, chỉ là ôm quyền với hoàng thượng, rồi lui lại phía sau, tỏ vẻ bản thân không lên tiếng nữa, cũng sẽ không nhúng tay, toàn quyền giao cho hoàng thượng định đoạt.
Càn Long thấy bọn họ như vậy, cuối cùng vẫn là đem vấn đề vứt về trong tay mình, mắt thấy cũng sắp hết ngày, nếu còn không giải quyết, sợ là tiếp đó bọn họ sẽ phải ở lại tây giao tổ chức đốt lửa trại rồi.
Cuối cùng lại nhìn thoáng qua Phó Hằng, sau đó ánh mắt lướt qua đám người, nhìn thiếu nữ quần áo hồng nhạt mềm mại, quả thật là dung nhan tuyệt sắc khuynh thành, cũng khó trách tiểu tử Phó Hằng này lại cuồng dại như vậy.
Lúc này cũng không muốn dây dưa, giải quyết dứt khoát nói:
"Được, việc này theo ý trẫm làm như vậy đi. Hôn nhân đại sự của nữ nhân, tuy rằng nghe lệnh của cha mẹ, lời của bà mối mà thành, nhưng mà cũng liên quan đến tâm tư của mỗi nữ nhân, việc này Phó Hằng đưa ra, nếu như lục tiểu thư nguyện ý, trẫm liền thành toàn cho các ngươi, vĩnh kết đầu bạc, nếu như lục tiểu thư không đồng ý..." Còn Long như đăm chiêu cảnh cáo nhìn về phía Phó Hằng, sau đó mới nói:
"Nếu như lục tiểu thư không đồng ý, chuyện này coi như thôi. Trẫm cũng không thể giúp ngươi mà ép buộc làm khó người khác."
Hoàng thượng vừa dứt lời, Đồng Như Chương liền lập tức mở miệng nói: "Uyển Nhu nhà ta khẳng định sẽ không đồng ý."
Càn Long lạnh lùng lườm Đồng Như Chương một cái, sau đó mới vẫy tay với thiếu nữ mặc quần áo hồng nhạt đứng cách đó không xa, Đồng Uyển Nhu bị Đồng Ấu Khanh nửa đỡ đi về phía trước, chỉ cảm thấy khẳng định mặt mình giờ đỏ bừng, sống mười lăm năm, nàng còn chưa bao giờ gặp phải cảnh tượng ngượng ngùng như thế này, có chút kích thích, có chút khó xử, còn có một chút... khẩn trương rung động...
"Lục tiểu thư, ngươi có bằng lòng không?"
Càn Long nhìn thiếu nữ xinh đẹp đang bất an trước mặt lúc này, ngay cả bản thân cũng không tự giác mà nhẹ giọng xuống, ôn hòa hỏi nàng.
Đồng Uyển Nhu nhận áp lực từ khắp nơi truyền đến, cha nàng Đồng Như Chương ở phía sau trừng nàng, muốn nàng nhanh chóng từ chối, nhưng mà, Đồng Uyển Nhu thất thần đứng ở đó, cái gì cũng không nói, lại cũng khiến cho một đại nhân đứng bên cạnh lo lắng.
Càn Lòng thấy nàng thật sự thẹn thùng không nói ra lời, cũng biết nữ hài nhà người ta da mặt mỏng, muốn nàng ở trước mặt mọi người nói ra đồng ý hay không đồng ý, quả thật là khó xử, liền mở miệng nói:
"Được rồi, trẫm cho ngươi thời gian ba ngày suy nghĩ, ta ngày sau, ngươi phải cho Phó Hằng một đáp án rõ ràng, dù sao người ta cũng là vì ngươi mà liều mạng."
"..."
Thiên tử cũng đã lên tiếng, mọi người tự nhiên cũng hết lời để nói, ào ào nói đây chính là kết quả tốt nhất.
Dù sao có một số lời có thể lén lút nói, nhưng mà một khi quang minh chính đại đặt lên bàn mà nói, ngược lại để ý đến nhiều điều nên không nói được lên lời.
Lý Vinh Bảo cũng Đồng Như Chương đều thở dài nhẹ nhõm một hơi, chỉ có đương sự là Phó Hằng và Đồng Uyển Nhu cảm thấy chuyện này giống như đã không thể vãn hồi nữa rồi.
Phó Hằng đi đến trước mặt Đồng Uyển Như, cũng không yêu cầu nàng nhất định phải đồng ý yêu cầu của hắn, mà là nhàn nhạt nói một câu:
"Nếu như nàng không muốn, có thể đem mọi trách nhiệm đặt lên trên người ta."
Sau khi nhẹ giọng nói xong, Phó Hằng liền khom người, được người khác đỡ trở về.
Đồng Uyển Nhu nhìn bóng lưng rời đi của hắn, thật lâu không nói gì.
Nam nhân này trước tiên lại không nghĩ đến bản thân, mà là nghĩ cho nàng, hắn nhất định là lo lắng sau khi trở về nàng sẽ bị người nhà ép hỏi, cho nên trước đó liền nói nàng có thể đem mọi trách nhiệm đổ lên người hắn...
Gần như là bị Đồng Như Chương và Đồng Ấu Khanh lôi trở về, Đồng Uyển Nhu cả một đường đều rầu rĩ không vui, đối mặt với sự chất vấn của phụ thân và ca ca, nàng vẫn thủy chung không mở miệng nói một câu.