Cô sẽ không sợ anh ta. Việc của mười năm trước, đó là ác mộng của anh ta, cô cũng như vậy thôi! Nhiều năm như vậy, cô luôn kìm nén ở trong lòng, khiến cô luôn gặp ác mộng. Kỳ thật cô mong muốn Dạ Kiêu thanh toán một lần, kết thúc hết mọi chuyện. Ít nhất, có thể khiến cô an tâm một chút.
Dạ Kiêu không nói gì, thậm chí cũng không liếc cô một cái, chỉ từ từ đóng cửa sổ lại. Mấy chiếc xe kia tới như thế nào, giờ cũng nhanh biến mất vào bóng đêm như vậy, chốc lát đã không thấy bóng dáng. Bạch Túc Diệp nhìn đường phố tối đen, hoảng hốt cảm thấy những sự việc diễn ra đều chỉ là ảo giác. Nhưng giữa hai chân rõ ràng đau như vậy, thật không phải là giả.
Suốt đoạn đường Bạch Lang lái xe, Bạch Túc Diệp ngồi ở đằng sau. Cô còn có chút hoảng hốt, không ngờ cô đã chạm mặt Dạ Kiêu, không thể hiểu được vì sao anh ta chỉ hành cô chưa tới một phút đồng hồ. Anh ta đã quyết tâm sẽ làm cô phải chịu nhục nhã để trả thù.
Bạch Túc Diệp không hận, không, nói đúng ra, cô không thể hận. Ngày đó là cô thiếu anh ta. Dạ Kiêu đã từng vì cô mà đau tới tận xương cốt. Trước đó, anh ta đã yêu thương cô biết bao, trân trọng cô biết bao, luôn sợ tổn thương tới cô. Cô ở bên cạnh anb ta, đã từng luôn được anh ta coi là vật nhỏ mà nâng niu… Chỉ tiếc……
“Bộ trưởng.” Bạch Lang ở phía trước gọi cô một tiếng, khiến cô bừng tỉnh. Cô hơi ngẩng đầu nhìn thẳng vào ánh mắt xin lỗi của Bạch Lang từ kính chiếu hậu, cô biết anh ta muốn nói cái gì, không chờ anh ta mở miệng, cô đã nói: “Việc hôm nay, không được nói với bất kì ai. Coi như chưa xảy ra chuyện gì!”
“Như vậy sao được?!” Bạch Lang bất bình, “Hôm nay là chúng ta đơn thương độc mã, nhưng các anh em chúng ta không thể nuốt trôi cục tức này được!”
“Việc này là cá nhân tôi. Không có quan hệ gì với các anh em, mục tiêu của anh ta là tôi.” Bạch Túc Diệp sớm đã khôi phục bình tĩnh.
Dạ Kiêu làm cái gì với cô, chế phục cô thế nào Bạch Lang hiển nhiên là không thấy, nhưng anh ta cũng là người thông minh, hẳn cũng suy nghĩ được.
“Nhưng cô là người của……”
“Thôi đi.” Bạch Túc Diệp ngắt lời căm giận của anh ta “Lát trở về đem vết thương xử lý một chút. Việc đêm nay, quên cả đi.”
Bạch Lang còn muốn nói cái gì, chính là, lời của cô, anh ta lại không dám phản bác. Cuối cùng, chỉ là rầu rĩ gật đầu, rốt cuộc khó chịu quá, một quyền hung hăng nện ở tay lái.……………………
Hôm sau.
Chủ nhật.
Nghỉ phép.
Buổi tối hôm trước, Hạ Thiên Tinh ngủ không ngon, nhưng cô cũng không ở trên giường ăn vạ, chỉ sớm rời giường. Đầu tiên là làm bữa sáng, rồi sau đó, bắt đầu dọn dẹp nhà cửa. Kỳ thật mỗi ngày cô đều làm vệ sinh, trong nhà rất sạch sẽ, nhưng cô vẫn cầm cây lau nhà cùng giẻ lau, trên mặt đất cùng trên bàn lau tới lau lui, một góc cũng không chịu buông tha.
Trì Vị Ương không ăn bữa sáng đã tới đây. Hạ Thiên Tinh chỉ cháo trên bàn, “Uống đi, tớ vừa nấu đó.”
Trì Vị Ương liền nhìn cô, yên lặng đi đến bàn bữa sáng. Cô tới gần cây lau nhà, “Chân, nâng một chút.”
“Nơi này sạch lắm rồi. Cậu vừa mới vừa lau qua một lần.” Trì Vị Ương cổ quái nhìn cô.
“Đúng không?”
“Ừ”
Cô liền lại chuyển tới bên kia, tiếp tục lau. Trì Vị Ương nhìn quầng thâm mắt của cô, thở dài, “Cậu tối hôm qua cả đêm không ngủ sao?”
“Ngủ a, sao có thể không ngủ?” Chẳng qua, ngủ không tốt mà thôi. Suốt một buổi tối, cô suy nghĩ rất nhiều, nghĩ tới tương lai của cô và Hạ Đại Bạch…
Đã đi tới bước này, trong đầu tất cả đều mong muốn đưa cậu nhóc trở về bên cạnh cô.
Trì Vị Ương nhìn cô một hồi lâu, mới rốt cuộc mở miệng: “ Tin tức hôm nay, cậu xem qua chưa?”
Hạ Thiên Tinh lắc đầu. Trì Vị Ương nói: “Tớ cũng là tối hôm qua đi tham gia tiệc từ thiện, có đồng nghiệp gọi điện thoại, cùng tớ nói tới việc này, tớ mới đi xem báo.”
Đối với việc Trì Vị Ương muốn nói, trong lòng đã đóan ra. Cô ngồi dậy cười cười, “Đừng nhìn tớ chứ, tớ không có việc gì.”
Trên báo khẳng định tuyên dương hôn sự của Bạch Dạ Kình và Tống Duy Nhất.
“Thật sao?” Trì Vị Ương vẫn lo lắng.
“ Không phải sớm đã biết có ngày này sao, hiện tại ngày cũng định rồi, khá tốt……” Câu này nói cho Trì Vị Ương nghe, cũng là nói cho chính cô nghe. Hôn lễ đã định rồi, rồi cũng sẽ chính thức diễn ra, cô cũng sẽ không mù quáng, ngây ngốc suy nghĩ quá nhiều, sẽ không lại bị anh trêu chọc……Chỉ là……Chỗ trống trong lòng kia, trong khoảng thời gian ngắn, sẽ không tìm thấy cái gì có thể bù đắp.
Đang nghĩ ngợi, di động của cô đột nhiên vang lên. Vừa cầm lên cô liền nhíu mày, lập tức tắt máy. Trì Vị Ương hỏi: “Ai vậy?”
“Hạ Tinh Không.”
Trì Vị Ương hừ một tiếng, “Cô ta cũng thật là! Thời điểm này vẫn còn tích cực!”
Di động của cô lại tiếp tục vang lên. Hạ Thiên Tinh không kiên nhẫn, muốn tắt máy, Trì Vị Ương nói:” Đưa diện thoại cho tớ, tớ thế nào cũng phải phá cô ta một trận!”
Hạ Tinh Không lúc này gọi điện thoại tới, đơn giản chính là muốn chế nhạo cô. Bản lĩnh mắng chửi của Trì Vị Ương, Hạ Thiên Tinh cũng đã biết đến, tùy cô đem điện thoại cầm đi.
Trì Vị Ương đem điện thoại ấn loa, ném ở trên bàn cơm. Cô một bên thanh thản ăn bữa sáng, một bên nghe.“Hạ Thiên Tinh, báo hôm nay, chị đã thấy chưa?”
Quả nhiên, giọng của Hạ Tinh Không chính là vui sướng khi người gặp họa.“Ta nói, Tổng Thống tiên sinh chỉ là cùng chị chơi đùa đi? Nhìn thấy không, hiện tại anh ta muốn cưới Tống Duy Nhất. Chị a, bất quá chính là một người phụ nữ chưa chồng đã có con, cũng đừng……”
“Đúng vậy, Thiên Tinh nhà chúng tôi, chính là một người phụ nữ chưa chồng đã sinh con, thế thì thế nào? Vẫn còn tốt hơn cô.” Trì Vị Ương ngắt lời Hạ Tinh Không, ngữ điệu chính là bức chết người mà không đền mạng, “Có người nha, rõ ràng đã đính hôn, nhưng kết quả đâu? Còn không phải bị người ta vứt bỏ sao. Ai, dù có vứt bỏ, hắn vẫn rất coi trọng Thiên Tinh nhà chúng tôi, dù cậu ấy đã có con, cũng không có quan tâm đâu! Như thế nào? Cô xem thường Thiên Tinh, mọi thứ cô đều thua Thiên Tinh, cô còn có tư cách gì chạy tới trước mặt mà kêu gào! Tôi nếu là cô a, đã sớm đem mình nhốt trong nhà không ra khỏi cửa, rất mất mặt a!”
“……” Hạ Tinh Không ở bên kia tức giận đến thở hổn hển, một câu đều nói không nên lời. Trì Vị Ương hừ một tiếng, “Hạ Tinh Không, tôi lại nói với cô một lần! Cô cũng đừng quên, người cô yêu, Hứa Nham kia, vẫn là người mà lúc trước Thiên Tinh nói chia tay, hiện tại cô lấy được cũng là đồ bỏ! Đừng có tới trước mặt Thiên Tinh lải nhải dài dòng, tôi làm cô mất mặt đó!”
Một hơi nói xong, không chờ Hạ Tinh Không nói cái gì nữa, liền treo điện thoại. Ngẩng đầu, cùng Hạ Thiên Tinh nhìn nhau cười, Trì Vị Ương cảm thán một câu: “Sảng khoái quá, mắng xong một trận ăn uống đều tốt. Cậu cũng không vội, ngồi xuống ăn bữa sáng đi”