“Đàn ông”. Nhóc nói, quả nhiên là đang nghiêm túc nhìn trên trang web sưu tầm các mẫu đàn ông khác nhau. Ngoài miệng nhắc mãi, “A, Tiểu Bạch, người này thoạt nhìn không tồi, đúng không? Lớn lên cũng dễ nhìn lắm.”
“Người này cũng khá tốt, thật cao nha, 1m9 đó, còn cao hơn ba.”
“Ngô, người này không được đẹp như Tiểu Bạch, không được, không được, đào thải.”
Bạch Dạ Kình ở một bên, khuôn mặt đã đen như than. Anh lại không thể bình tĩnh được nữa, buông hết chính sự, đem Hạ Đại Bạch từ ghế xách lên, trừng mắt nhìn nhóc, “Con hiện tại là đang tìm đàn ông?!”
“Hiện tại không tìm thì khi nào tìm? Nếu giờ không tìm sẽ không còn kịp nữa.”
Người nào đó khóe môi run rẩy vài cái. Làm sao bây giờ, anh có một loại ham muốn đánh mông tên nhóc này.
“Ba biết Đại Bảo nhà chúng ta bao nhiêu tuổi không? 23 rồi, sang năm là 24 tuổi, đó là tuổi đẹp nhất của con gái. Hiện tại con giúp mẹ tìm bạn trai, nói chuyện yêu đương gì đó 2-3 năm, vừa vặn 26, 27 tuổi thích hợp để kết hôn rồi.”
“Cho nên…..con là tính tìm cho mẹ con một người bạn trai?!”
“Đúng vậy, ba muốn tìm mẹ kế cho con thì không lí nào con lại không thể tìm cha kế nha!”
Lời Hạ Đại Bạch vừa nói ra, người đã bị nghiêng qua một bên, lập tức có một cái tát lên trên mông nhỏ của nhóc, người ra tay là Bạch Dạ Kình. Hạ Đại Bạch bị đánh đến khóc to “oa oa”: ”Ô ô, Tiểu Bạch, tại sao ba đánh con?!”
“Ai bảo con nhiều chuyện? Chuyện như vậy không đến phiên đứa con nít như quản.”
“Con muốn quản! Con muốn cha kế!”
‘Bang……’ lại một cái.
Hạ Đại Bạch kêu “Con muốn nói cho Đại Bảo, nói ba đánh người. Ngày mai con sẽ tố cáo.”
Bạch Dạ Kình thật ra không muốn đánh mà chỉ muốn giáo huấn tên nhóc này, cho nên sau khi đánh nhóc hai cái liền thả ra. Rồi sau đó lạnh mặt đem máy tính “bang” một cái đóng lại, hướng trên lầu mà đi.
Hạ Đại Bạch muốn chạy theo lấy lại máy tính, lại bị anh hừ một tiếng “Về sau đừng nghĩ đến việc đụng đến máy tính.” Quyết không cho tiểu tử này động vào máy tính là được rồi.
“Tiểu Bạch, ba là người xấu” Hạ Đại Bạch mấy phen không bắt được anh, vô cùng mệt mỏi, cuối cùng chỉ có thể chịu ủy khuất mà lên án.
“Vậy con chính là tiểu trứng thối.” Bạch Dạ Kình hoàn toàn không dao động, cũng lười để ý đến tên nhóc kia.
“Hừ!” Hạ Đại Bạch không có biện pháp, cuối cùng phải ngượng ngùng đi ra ngoài, miệng lẩm bẩm “Không chạm vào liền không chạm vào, mình có thể đi tìm Đại Bảo mà mượn máy tính.”
“………….” Bạch Dạ Kình rất muốn xách nhóc trở lại đánh thêm 2 cái nữa. rõ ràng là có cha, còn cần tìm cha kế sao?
………..
Lúc Bạch Dạ Kình quay lại thư phòng, đã 12 giờ đêm. Đóng máy tính, thẳng hướng đến phòng cô.
Hạ Đại Bạch luôn dính lấy cô khi ngủ, lúc này đã ngủ rồi. Trông giống như một con trùng nhỏ hay theo đuôi, cuộn tròn cái chân nho nhỏ của mình, đầu gối lên vai cô. Đứng ở cửa, Bạch Dạ Kình nhìn hình ảnh một lớn một nhỏ ôm nhau trên giường kia, chỉ cảm thấy nói không nên lời, ánh mắt có phần ôn nhu. Anh chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày mình tham luyến phần ôn nhu này như vậy.
Tưởng tượng đến việc Hạ Đại Bạch giúp Hạ Thiên Tinh chọn người hẹn hò, sắc mặt anh trở nên trầm xuống. lại tưởng tượng đến tương lai có khả năng thật sự có người đàn ông khác, đem cô cùng Hạ Đại Bạch ôm trong ngực, cả người anh liền trở nên âm lãnh.
Anh lạnh mặt, bước vài bước qua, trực tiếp xốc chăn lên, nằm xuống bên người cô. Cánh tay dài vươn ra, đem cô cùng nhóc một phen ôm vào trong ngực.
Cô không tỉnh.
Hạ Đại Bạch lại tỉnh. Nâng đầu nhỏ lên nhìn, nhăn mày, “Tiểu Bạch, ba như thế nào lại chạy tới nơi này ngủ?”
“Ngủ.” Thanh âm của anh đã ép tới rất thấp, đem cái đầu nhỏ kia đè xuống.
“Ba lại ăn vạ Đại Bảo….”
“…..Dong dài” Bạch Dạ Kình lay chăn, đem một lớn một nhỏ bọc đến gắt gao. Lông mi Hạ Thiên Tinh khẽ run, nhưng vẫn như cũ nằm ngoan không nhúc nhích, hay tay để nhẹ trên bụng. Bạch Dạ Kình khẽ cúi đầu nhìn cô, tay kia gối sau đầu. Anh nhắm mắt lại, cưỡng ép mình xem nhẹ mùi hương thoang thoảng từ tóc cô, xem nhẹ sự dụ hoặc vô hình kia. Chính lúc anh xoay người muốn đem đèn ngủ tắt, di động đầu giường chợt reo, là âm thanh báo tin nhắn.. âm thanh từ di động của cô.
Bạch Dạ Kình duỗi tay đem điện thoại cầm lấy. Vừa thấy, là một cái tin nhắn, hơn nữa, người gửi là Hứa Nham. Anh ta sẽ nhắn gì? Bạch Dạ Kình trầm ngâm, ngón tay bấm mở.
“Thiên Tinh, anh biết hiện tại em đã ngủ, nhưng là anh nằm trên giường lắn qua lộn lại trước sau không ngủ được, sự tình đêm nay, anh muốn nói xin lỗi với em. Thực xin lỗi, nếu không phải anh, em cũng sẽ không chịu ủy khuất như vậy. Nhưng là, cùng Tinh Không hủy bỏ hôn ước, anh cũng không hối hận, ngược lại, anh cảm thấy hiện tại cả người thực nhẹ nhàng, anh có thể một lần nữa lại yêu em, theo đuổi em. Có lẽ, theo ý của em, chúng ta đã bỏ lỡ, nhưng là, anh lại cảm thấy con đường tình yêu của chúng ta chỉ vừa mới bắt đầu. Tuy rằng anh không thể cam đoan những mặt khác, nhưng là anh có thể cam đoan, so với Tổng Thống tiên sinh, anh ít nhất có thể cho em một cái hứa hẹn, cho em một hôn nhân hoàn mĩ. Kể cả Đại Bạch, anh sẽ xem nó như là con ruột mà đối xử. Thiên Tinh, suy xét thật kĩ, chúng ta bắt đầu lại từ đầu được không?”
Bạch Dạ Kình đọc xong, mặt trầm xuống, liếc mắt nhìn người nằm bên cạnh đang ngủ đến yên bình. Khó trách trí nhớ cô không tốt, bên người có nhiều ruồi bọ như vậy, làm cô phân tâm đi mất.
Anh không chút do dự đem tin nhắn kia xóa đi. Sau đó chuẩn bị đi ngủ thì ngón tay không cẩn thận chạm đến danh bạ, vốn không định xem, kết quả là lơ đãng liếc mắt thoáng qua, liền nhìn đến bốn chữ “ông xã tương lai”. Sắc mặt anh càng trầm hơn nữa, cả người giống như khúc gỗ, không nghĩ nhiều, thẳng tay bấm mở, đảo mắt muốn nhìn một chút, cái người mà cô gọi là “ông xã tương lai” rốt cuộc là ai.
Một chuỗi con số quen thuộc hiện ra, anh ngẩn người, thực ngoài ý muốn, hoàn toàn không nghĩ tới. Sương lạnh trên mặt anh dần tản ra. Tiện đà… Trên mặt hiện liền lên ý cười, dần dần nụ cười càng rộng….
Trong mắt cũng đầy ý cười, con ngươi lộng lanh ánh sáng, bắn ra bốn phía.
Đã lâu, anh mới đem điện thoại buông xuống, lại nhìn Hạ Thiên Tinh, đáy mắt càng thêm nhu hòa. Anh lại nằm xuống, bất động thanh sắc đem cô kéo vào trong ngực. Hạ Đại Bạch cũng đem thân mình hướng gần lại bọn họ, tay nhỏ vươn ra đem cô ôm thật chặt, như sợ có người đem cô đi.
Nhìn tình huống vậy, anh không nhịn được giương môi. Hình ảnh này, thật hoàn mỹ.