Lúc này đây, cô nghe rõ, rất rõ ràng. Chính là, vì cái gì? Vì cái gì đột nhiên nói không đính hôn? Điều này không hề nằm trong dự tính.
Chỉ là, cô còn chưa suy nghĩ rõ ràng, anh lại lần nữa tặng cô nụ hôn nồng nhiệt. Lúc này đây, cô lại không cự tuyệt, cũng là vô lực cự tuyệt. Trực tiếp bị anh hôn đến hô hấp không thông, đầu óc choáng váng.
Không biết qua bao lâu, hai người mới buông nhau ra. Đáy mắt Hạ Thiên Tinh ướt át còn chưa tan, hai tay trong lúc không kiềm chế đã đặt trên cổ anh từ bao giờ, đến khi hoàn hồn, mới mặt đỏ tai hồng thu hồi tay lại, xấu hổ vô cùng. Ánh mắt Bạch Dạ Kì Kình không che dấu, hiện ra dục vọng quá rõ, nhìn chằm chằm cô, nguy hiểm bức người.
Trường hợp này, muốn bao nhiêu ái muội thì có bấy nhiêu ái muội.
“Tôi…Tôi lên lầu trước.” Khẽ liếm cánh môi đang sưng đỏ, cô nói nhỏ, chống lên người anh rời khỏi, vội xoay người lên lầu. Tay, chạm qua địa phương kia của anh, nóng bỏng đến nỗi làm tim cô như nhảy ra khỏi lồng ngực, cho đến khi cô vào phòng, tâm còn ‘thùng thùng’ nhảy loạn không ngừng.
Tâm cô bây giờ rất loạn.
Trong chốc lát khi anh nói không đinh hôn, cô lại nhớ đến việc 5 năm trước một tay Lý Linh Nhất đem cô bán đi. Cô thậm chì không biết, lúc này nên cao hứng hay khổ sở. Những chuyện này đồng thời tới, cô trở tay không kịp.
………………
Nhìn bóng dáng chạy trối chết của người kia, ánh mắt Bạch Dạ Kình thoáng âm trầm. Ngón tay khẽ chạm vào môi, trên đó vẫn còn lưu hương vị của cô, loại cảm giác này, làm anh cảm thấy tâm nhộn nhạo bất thường.
Cảm giác này chỉ vì thích thôi sao? Chính anh cũng không tin là vậy.
5 năm trước, có lẽ là sai lầm. Chính là, đâm lao phải theo lao, chuyện này tựa hồ cũng có điểm tốt.
“Tiểu Bạch, ba sẽ không tìm mẹ kế cho con nữa?” Đang xuất thần, âm thanh của Hạ Đại Bạch từ trên lầu vang lên. Anh ngẩng đầu, thấy nhóc, mặt đen lại. Tiểu tử thúi, giờ này còn chưa ngủ, cư nhiên đưa cái đầu ra rình trộm.
“Con vừa nhìn thấy cái gì?” Anh trầm giọng hỏi.
Hạ Đại Bạch cười xấu xa, làm bộ làm tịch xấu hổ, che hai mắt, “Nhìn thấy việc lưu manh ba làm với Đại Bảo”
“…..” Bạch Dạ Kình cảm thấy thật may mắn, bởi vì khi nãy anh đã kiềm chế bản thân, không làm ra loại chuyện trẻ con không nên nhìn. Nếu không, làm cho con của mình xem, bị cô biết, chỉ là là cô sẽ xấu hổ và giận dữ mà cắn chết anh mất.
“Rình xem trộm là hành vi cực kì không tôn trọng! Không có lần sau!” Bạch Dạ Kình lên lầu, muốn đem tên nhóc nào đó quăng lại vào phòng.
Hạ Đại Bạch cãi lại anh, “Tiểu Bạch, con là quang minh chính đại mà xem! Nơi công cộng mà làm hành động lưu manh với người khác mới là hành vi không đúng!”
“………” khóe môi Bạch Dạ Kình giật giật, lười đáp lại nhóc, ra lệnh cưỡng chế, “Hiện tại nhanh đi ngủ!”
Hạ Đại Bạch ngưỡng đầu, hai tay ôm đùi anh, “Kia Tiểu Bạch nói cho con biết, có phải hay không ba sẽ không tìm mẹ kế nữa? Ba là không có lừa Đại Bảo đúng không?”
“Ừ.” Anh gật đầu.
Hạ Đại Bạch vui vẻ, cười, “Con biết Tiểu Bạch là tốt nhất.”
Tiểu tử này, thay đổi sắc mặt so với lật sách còn nhanh hơn! Cũng không biết lúc trước là tên nào luôn miệng mắng anh là người xấu.
“Con không phải tính toán đi tìm cha kế cho mình sao? Còn tìm không?”
Hạ Đại Bạch phe phẩy cái đầu nhỏ, vuốt mông ngựa, “Nhìn tới nhìn lui, vẫn là ba tuyệt nhất.”
“Nhanh đi ngủ đi.” Nhìn khuôn mặt tươi cười của tiểu tử này, trong lòng Bạch Dạ Kình nhiều thêm vài phần ôn nhu.
……
Chờ con trai ngủ, anh liền đi về phòng mình. Thời điểm đi qua phòng cô, bước chân theo bản năng dừng lại. Lúc này, cô đang làm gì? Là đã ngủ, hay là….cũng giống anh, không hề buồn ngủ?
Trong lúc anh đứng trầm ngâm ở ngoài, cửa phòng ngủ bỗng nhiên mở ra. Bạch Dạ Kình sửng sốt, Hạ Thiên Tinh chỉ mặc một chiếc áo ngủ, tóc dài buông xõa, đứng ở cửa. Trong lúc cửa mở, mùi hương nhàn nhạt trên người tỏa ngát, đặc biệt mê người.
Hiển nhiên, cô cũng không nghĩ tới anh đứng ở nơi này, trên mặt xẹt qua một tia kinh ngạc.
Trải qua nụ hôn nồng nhiệt ban nãy, đáy lòng Hạ Thiên Tinh vẫn chưa bình tĩnh lại. Cô nắm lấy then cửa, nâng mắt nhìn anh, dưới ánh đèn, ánh mắt lấp lánh, kiều diễm động lòng người. Cô nhất định không biết được dáng vẻ này của mình vào ban đêm có bao nhiêu nguy hiểm, làm cho bao nhiêu người mê luyến.
“Tối nhớ ra….Tôi còn chưa hỏi anh……” Hạ Thiên Tinh dừng một chút, “Anh vừa nói, anh sẽ không đính hôn cùng Tống Duy Nhất, vậy sẽ không có phiền toái chứ?”
Bạch Dạ Kình xoay người lại, tay đút trong túi, híp mắt, từ trên cao nhìn xuống, đáy mắt có vài phần nghiền ngẫm, “Em là đang lo lắng cho anh?”
“Anh không thể trả lời bình thường sao?” Hạ Thiên Tinh nhẹ giọng, mang vài phần bất mãn, lại nói: “Chị Túc Diệp nói, mọi người muốn cứu chú, còn phải mượn đến thực lực của Tống gia, nếu cùng bọn họ đem da mặt xé rách, dù không cứu chú, cũng là đối với tương lai, sự nghiệp của anh, đều bị ảnh hưởng.”
Thanh âm của cô, mềm nhẹ như sợi bông, từ từ kể. Từng câu từng chữ quan tâm, đều rõ ràng. Bạch Dạ Kình cười khẽ, “Xem ra, chị của anh thật không xem em là người ngoài, cái gì cũng nói với em. Chị ấy….”
Bạch Dạ Kình ý vị thâm trường, “Túc Diệp cũng không phải là người tùy tiện như vậy.”
“……..” Hạ Thiên Tinh phát hiện, người đàn ông này, luôn không tìm thấy trọng điểm. Cô là đang lo lắng anh, anh lại hứng thú dạt dào chế nhạo cô. “Không thể nói chuyện cùng anh được rồi, tôi đi ngủ.”
Trong giọng nói có chút oán giận, có chút hờn dỗi.
Cô xoay người, muốn đi vào. Bạch Dạ Kình duỗi tay đem cô giữ chặt lại. Bàn tay nóng rực của anh đang nắm cổ tay cô, làm trong lòng cô chợt rung động, không nhúc nhích, đứng đó mặc anh lôi kéo.
“Không cần lo lắng cho anh, anh đều có sắp xếp.” Tiếng nói của anh vang trên đỉnh đầu, trầm thấp, hữu lực, làm cô cảm thấy an tâm. Thần sắc của anh, không đùa giỡn như vừa rồi, mà cực kì nghiêm túc.
Thật lâu sau, cô “Ừ” một tiếng, nhẹ gật đầu.
Cuối cùng, thời điểm cô trở về phòng ngủ, Bạch Dạ Kình thâm ý nhắc nhở cô, “Nhớ rõ khóa cửa lại.”
“……..” Cô chớp mắt một cái, ánh mắt chợt thấy vật cực nóng của anh, đột nhiên hiểu được, mặt đỏ, rút vội tay về. Người đàn ông này!
……..
Hạ Tgiên Tinh nằm trên giường, nhìn lên trần, ngủ không được. Anh không cùng Tống Duy Nhất đính hôn, không biết có nguy hiểm gì hay không. Hiện tại đều đã phát thiệp mời, trong nhà chữ “hỉ’ tự cũng đã treo lên, Phó tổng thống Tống sao có thể để Tống gia bị mất mặt, nói hủy bỏ liền hủy bỏ?
Anh hủy bỏ hôn ước, cô cảm thấy kinh ngạc lại vui mừng, chính là, chốc lát sau lại lo lắng. Lo cho anh. Bộ trưởng Bạch có nói qua, cô liền biết trong việc này có nặng nhẹ, chỉ mong đó không phải là hành động do anh xúc động mà nên.