Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Chương 168: Cái gì gọi là thích (2)



Edit: Phi Phi

Beta: Quỳnh

“Là anh sao?” Âm thanh lười nhác lại lần nữa vang lên. Vừa mới tỉnh ngủ, giọng nói đều là mềm mềm mại mại, có chút trẻ con, đặc biệt ôn nhu.

Thì ra, cô vẫn luôn ở đây…..

Trái tim Bạch Dạ Kình như là bị cái gì dùng sức va chạm vào. Anh chậm rãi khom người, vặn công tắc đèn nhẹ nhàng, một tầng ánh đèn hơi mỏng, không chói mắt.

Anh liếc mắt một cái liền nhìn thấy được cô. Cô giống như là trẻ con, thân mình mảnh khảnh cuộn tròn thành một đoàn, rúc ở trên sô pha. Trên tay còn ôm một cái gối, rất là đáng yêu.

Cô gái nhỏ này…

……

Hạ Thiên Tinh còn nằm ở trên sô pha, sau khi thích ứng ánh sáng mới hoàn toàn mở mắt ra. Lúc này mới phát hiện Bạch Dạ Kình đứng ở bên cạnh sô pha đang cúi đầu nhìn cô, trên người anh đã cởi bỏ áo khoác, chỉ ăn mặc một cái áo sơmi màu trắng. Một tay bỏ ở trong túi, một tay cầm di động, cổ tay áo sơmi xắn lên một đoạn, lộ ra cánh tay đẹp rắn chắc.

Người đàn ông này, chính là chỉ cần mặc áo sơmi màu trắng đơn giản như vậy, đều có thể khiến người khác dễ dàng bị khí chất của anh thuyết phục.

Nhìn nhìn, lại không khỏi xuất thần.

“Nhìn cái gì?” Bạch Dạ Kình ném di động, rũ mắt nhìn cô, ánh mắt thật sâu.

Hạ Thiên Tinh quẫn bách, may mắn là ánh đèn lờ mờ, nhìn không ra trên mặt cô là một tầng hơi mỏng đỏ ửng.

Gom lại tóc, cô thật nhanh ngồi dậy, dời đi tầm mắt, lại mất tự nhiên hỏi: “Anh trở về khi nào? Một khi em ngủ là sẽ ngủ say.”

Bạch Dạ Kình ngồi xuống sô pha, nghiêng người nhìn cô, ánh mắt hàm chứa tìm tòi nghiên cứu. Sô pha được thiết kế theo chuẩn mực châu Âu cho nên cũng tương đối rộng rãi, cỡ người như Hạ Thiên Tinh hai người ngồi vào tuyệt đối còn dư ra. Nhưng mà Bạch Dạ Kình cứ như vậy ngồi xuống, nhìn qua, liền làm cô cảm thấy chật chội vô cùng.

“Vì cái gì nhìn em như vậy?” Bị anh nhìn đến nỗi có chút khẩn trương, cô theo bản năng xê dịch vào bên trong. Tựa như không cảm giác được cô đang khẩn trương, anh trương gương mặt đẹp cũng đi theo tới gần một tấc, thân mình cao lớn nghiêng tới, một tay trực tiếp chắn ngang người cô, chống ở phía sau lưng sô pha, cố định cô lại, làm cô có muốn tránh cũng tránh không được.

“Em vẫn luôn ngủ ở đây?”

“…… Ừ. Nếu không thì ở đâu?” Hạ Thiên Tinh hồ nghi nhìn anh. Làm như không hiểu anh hỏi vấn đề này là có ý tứ gì.

“Tỉnh khi nào?”

“Không phải anh vừa mới đánh thức sao?”

Bạch Dạ Kình không nói chuyện, chỉ là nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô, tựa như tìm kiếm trên người cô những lời thật thật giả giả này.

Trầm ngâm trong nháy mắt, anh nói: “Vừa nãy điện thoại ……”

“Đây là làm sao vậy?” Lời còn chưa nói xong, đã bị cô dời đi lực chú ý. Theo tay cô chỉ, lực chú ý của cô rơi xuống miệng vết thương nho nhỏ trên mặt anh. Ngón tay cô có chút lạnh, nhưng mà vừa đụng tới làn da anh, anh lại cảm thấy khô nóng. Cái loại khô nóng này là từ làn da trực tiếp ùa vào mỗi một tế bào, lại từ trong chỗ sâu nhất của cơ thể nổ tung tới, tạc đến cả tâm anh cũng đều khô nóng.

Hô hấp của anh có chút căng thẳng, rũ mắt nhìn tay cô chỉ, rồi sau đó tầm mắt lại chậm rãi rơi xuống trên mặt cô. Cô lại tựa như không cảm giác được sự thất thường của anh vào giờ phút này, chỉ chuyên chú ở trên mặt anh, ngón tay mềm mại ở miệng vết thương nhẹ nhàng xoa, rồi sau đó mới đối diện mắt anh, “Sao lại bị thương? Đau không?”

Bạch Dạ Kình sau khi trầm mặc trong chớp mắt mới gật đầu, “Đau.”

Đau cái gì mà đau? Lúc này nếu có Bạch Túc Diệp và Lãnh Phi ở cùng, tròng mắt cả hai người chắc đều sẽ rơi xuống. Lúc trước khi anh bị bom nổ thành bộ dáng chật vật kia nhưng đều không kêu đau một tiếng.

Hạ Thiên Tinh mày nhăn lại, “Anh chờ một chút, em ra ngoài xem khách sạn có thuốc hay không. Theo lý mà nói, loại thuốc này các cửa hàng đều có bán.”

Cô nói, chân xỏ vào dép lê từ trên sô pha đứng dậy. Nhưng là còn chưa kịp đi ra một bước đã bị bàn tay to lớn ấm áp của người đàn ông túm chặt. Cô kinh ngạc quay đầu, còn chưa biết rõ ràng tình huống như thế nào, môi đã trực tiếp bị ngăn chặn. Anh hôn cô, không hề dự liệu liền xâm nhập vào cô, tiếp theo trong nháy mắt, một tay anh giữ chặt cái ót của cô không cho phép cô có bất cứ hành động lùi bước nào, chỉ có thể đem nụ hôn này gia tăng tính cưỡng chế.

Nụ hôn này của Bạch Dạ Kình ẩn sâu rất nhiều phức tạp khôn kể, so với lúc trước càng có nhiều khát vọng hơn. Thân hình anh cao lớn, cô cao 165cm, ở trước mặt anh lại nhỏ nhắn giống như trẻ con. Bị anh ôm, cơ hồ là cả người cô đều bị vùi vào trong thân thể anh. Hô hấp của anh ngày càng thêm nặng nề, bàn tay nóng rực dọc theo đường cong phần lưng mê người của cô đi đến vòng eo.

Eo cô rất nhỏ, cơ hồ là anh chỉ dùng một tay đã có thể nắm lấy.

Cái loại này hoàn toàn khống chế cảm giác, làm hô hấp của anh ngày một nặng. Anh kéo thân thể mềm mại của cô, cùng thân hình anh không hề có kẽ hở mật mật dán sát vào nhau.

Hạ Thiên Tinh cả kinh hít thở một cái, nháy mắt đã thanh tỉnh vài phần. Mở mắt ra, đáy mắt là người đàn ông tràn ngập dục vọng cùng đau đớn, làm cô hãi hùng khiếp vía, cơ hồ nhịn không được muốn trầm luân trong đó.

Nhưng mà bên tai lại là lời anh nói qua điện thoại vừa mới nãy ở ngoài sân thượng.

— Nếu cô có tâm như vậy, hôn lễ kia không bằng tổ chức vào mùng 5 âm lịch tới.

Năm ngày sau, người đàn ông này, chân chính thuộc về Tống Duy Nhất. Chính là như Dư Trạch Nam nói, lúc này đây, không chỉ là đính hôn mà thôi……

Cô muốn giả vờ như cái gì cũng đều chưa từng nghe thấy. Nhưng mà thân thể cùng tâm lại giả vờ không được……

“Đừng……” Tâm tê rần, cô mạnh mẽ bắt lấy vài phần lý trí, đem tay anh rút ra. Bạch Dạ Kình trầm mắt nhìn cô, bị cự tuyệt thân thể mê hoặc hỗn loạn nhẫn nại thống khổ, làm cho con ngươi của anh vốn dĩ trầm tĩnh thêm một sợi gợi cảm mà mị hoặc ám mang.

“Vì cái gì đừng?” Bạch Dạ Kình nhẹ nhàng mút lỗ tai cô, giọng điệu ái muội vang bên tai cô. Câu người lại ái muội. “Em không muốn?”

Tim Hạ Thiên Tinh đập đến cực nhanh, như là muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Nhưng là, ngực lại buồn đau đến nỗi làm cô cảm thấy có chút thở không nổi.

Ngón tay cô véo vào lòng bàn tay, hơi hơi lui về phía sau, tránh xa anh một khoảng cách. Trên khuôn mặt nhỏ ý loạn tình mê không có bi thương, chỉ có ủy khuất cùng đáng thương, “Em đến bây giờ còn chưa ăn cơm chiều, đã đói đến không chịu được, giữa trưa cũng không ăn cái gì. Chúng ta ăn cơm trước, được không?”

Giọng điệu kia mềm đến nỗi như là làm nũng.

Ánh mắt Bạch Dạ Kình thâm thúy, nhìn chằm chằm cô, “Anh cũng rất đói bụng. Bất quá…… Bây giờ tôi tương đối muốn ăn em.”

“……” Hạ Thiên Tinh cắn môi, chỉ xốc lên đôi mắt ủy khuất nhìn anh. Ánh mắt kia làm anh cảm thấy chính mình như là cầm thú!

Cuối cùng anh thở dài. Hình như có chút bực, lại bất đắc dĩ, ở trên cổ cô cắn mạnh một cái, “Chờ đến khi thật sự muốn em, tốt nhất em nên chuẩn bị tâm lý. Nhẫn đến càng lâu, sẽ làm anh càng đói khát……”

Lão gia tử hôm nay lên án anh xem như chưa nói sai. 5 năm trước muốn qua cô, đến nay anh không chạm qua người phụ nữ nào, huyết khí phương cương bình thường của người đàn ông có thể không cơ khát sao?

Hạ Thiên Tinh nghe được thì sửng sốt, chờ tinh thần phục hồi lại chỉ cảm thấy ngay cả lỗ tai cũng đều nóng đỏ.

Bạch Dạ Kình nhìn đến càng là khó nhịn, mặt mày giả vờ tức giận nói: “Còn đứng chờ anh ăn em sao? Đi nấu cơm đi, anh đi tắm rửa.”

Anh hung hãn nói xong, âm mặt, trực tiếp đi vào phòng ngủ chính. Anh phát hiện, bản thân mình hoàn toàn thua trên tay người phụ nữ này! Trời lạnh thế này, anh thế nhưng còn phải tắm nước lạnh!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.