Cái dãy số này, cô chưa bao giờ gọi đến. Đây là buổi sáng hôm nay mới lấy từ chỗ cha. Nghe cha nói, cũng là mọi cách trằn trọc mới đến được tay.
“Alo, ai vậy?” Điện thoại, vang một hồi lâu, bên kia truyền đến giọng nói của một phụ nữ trung niên. Hạ Thiên Tinh vừa nghe, không tự giác, hốc mắt lập tức liền đỏ.
Chẳng sợ qua nhiều năm như vậy, giọng nói của mẹ, cô vẫn có thể lập tức nhận ra.
“Alo?” Không nghe được bên này trả lời, bên kia lại kiên nhẫn gọi một tiếng.
“Mẹ.” Vừa mở miệng, Hạ Thiên Tinh liền có chút nức nở, “Là con, con là Thiên Tinh.”
“……” Bên kia, tựa hồ là bởi vì quá mức khiếp sợ, thật lâu vẫn không phục hồi tinh thần lại. Qua điện thoại chỉ có thể nghe được thanh âm ẩn nhẫn khụt khịt. Hạ Thiên Tinh trong mắt nước mắt lập tức chảy xuống, cô nhịn không được.
Hạ Đại Bạch ở bên kia gấp đến độ cuống lên, cầm ống tay áo không ngừng xoa nước mắt cho cô, dỗ cô đừng khóc. Cô sợ dọa đến con trai, cười cười, nói là nước mắt vui mừng.
………………
Cùng Thẩm Mẫn nói chuyện điện thoại một lúc sau, Hạ Thiên Tinh mới an tâm. Xe taxi vòng đã lâu, thời điểm vòng đến trấn nhỏ, đã hơn 7 giờ.
Lúc này, trời đã hoàn toàn đen. Đêm ở nơi này, không giống như ở thành thị. Lúc này hàng xóm đều mới vừa ăn xong cơm chiều, nhưng thật ra vô cùng náo nhiệt.
Hạ Đại Bạch chưa từng tới loại trấn nhỏ này, đôi mắt to tròn chuyển loạn, đặc biệt tò mò. Chân nhỏ tung tăng nhảy trên phiến đá xanh bên đường, cảm thấy chơi thực thích.
“Thiên Tinh!” Cô xách theo hành lý mới xuất hiện, Thẩm Mẫn đã sớm ở cửa chờ. Hạ Thiên Tinh nhìn người phụ nữ trung niên kia, bước chân dừng lại, thật lâu sau, lại có chút “gần hương tình khiếp”.(Càng gần quê hương lòng càng kinh hãi – lấy ý từ bài “Độ Hán giang” của Lý Tần)
Thời gian trôi qua, năm tháng hoặc nhiều hoặc ít vẫn để lại dấu vết trên khuôn mặt bà. Chính là, dù vậy, mbàvẫn là người phụ nữ dịu dàng lịch sự tao nhã trong trí nhớ kia của cô. Tóc vấn ở sau đầu, dùng một cây ngọc trâm cài lại. Một bộ thanh y, trong bóng chiều, tại trấn nhỏ đầy phong vị cổ xưa như vậy, giống như một bức sơn thủy họa lịch sự tao nhã.
“Đại bảo, bà ngoại đang kêu mẹ kìa.” Hạ Đại Bạch kéo ống quần cô nhắc nhở, cô lúc này mới hoàn hồn, buông cái rương, bước nhanh qua. Hai mẹ con đối diện ôm nhau, lại lần nữa đỏ mắt.
Đầy ngập lời muốn nói, cũng đầy ngập tưởng niệm muốn nói hết, nhưng cuối cùng, đều chỉ hóa thành nước mắt.
……
Vào phòng, Hạ Thiên Tinh liền phát hiện, toàn bộ trong phòng này, trừ các cô ở ngoài, cũng không có người thứ hai tồn tại. Cha nói, mẹ đã tái hôn, chính là, căn nhà được thu thập vô cùng sạch sẽ ấm áp này, tuyệt đối không có dấu vết thuộc về đàn ông.
“Mau mau vào đi, trong phòng tuy rằng hơi đơn sơ, nhưng rộng rãi, chúng ta đi vào nói chuyện.” Thẩm Mẫn có vẻ thật cao hứng, trên mặt trước sau vẫn đầy ý cười. Sắp xếp cho hai mẹ con cô một căn phòng sạch sẽ, bà liền đi ra ngoài đóng cửa.
Giường nơi này rất đơn giản, Hạ Đại Bạch cảm thấy chơi vui cực kỳ, cởi giày trực tiếp ở trên giường lăn một vòng lớn.
Thẩm Mẫn lúc này tiến vào, Hạ Đại Bạch cũng liền không hề lỗ mãng, ngoan ngoãn ở bên cạnh Hạ Thiên Tinh ngồi xuống.
“Đại Bạch, kêu bà ngoại.” Hạ Thiên Tinh kéo Hạ Đại Bạch. Hạ Đại Bạch lập tức ngoan ngoãn ngọt ngào kêu: “Bà ngoại.”
Thẩm Mẫn thực kinh ngạc, tầm mắt từ trên mặt con gái xẹt qua, lại rơi xuống trên người thằng bé, “Con của con?”
“Dạ.” Hạ Thiên Tinh sờ sờ đầu con trai.
“Con đã kết hôn?” Thẩm Mẫn thần sắc phức tạp, vui vẻ thay cho con gái, chính là, trong lòng lại khổ sở cùng tiếc nuối. Kết hôn là đại sự cả đời nhưng thân là mẹ, bà lại bỏ lỡ……
“Không.” Hạ Thiên Tinh giật giật khóe môi, lắc đầu. Tựa hồ biết tâm tư của mẹ, lại vươn tay cầm tay bà, “Nếu ngày nào đó con thật kết hôn, mẹ nhất định sẽ biết đầu tiên.”
Chỉ là……
Cô kỳ thật không có nghĩ tới chuyện kết hôn. Mang theo Hạ Đại Bạch, cô cũng có thể suy xét độc thân. Chỉ là bà nội mấy năm nay lại thúc giục tương đối gấp.
Thẩm Mẫn hiển nhiên là không có phản ứng lại, “Không có kết hôn? Vậy đứa nhỏ này……”
Hạ Đại Bạch nhanh nhảu ôm lấy cánh tay Hạ Thiên Tinh, “Con là thân sinh của Đại bảo nhà chúng ta.”
Thẩm Mẫn nhìn đứa nhỏ, lại nhìn nhìn con gái. Hai người thần thái xác thật là rất giống. Thân sinh không thể nghi ngờ.
Chỉ là, không có kết hôn, lại có con trai?
“Vậy cha đứa nhỏ……” Thẩm Mẫn lòng lo lắng, lại sợ chạm đến nỗi khổ của con gái, hỏi đến một nửa, lại nói không được nữa.
Hạ Thiên Tinh hơi hơi cúi đầu, ánh mắt dừng ở bàn tay hai người đang nắm chung một chỗ, trong chốc lát mới muộn thanh nói: “Kỳ thật, chính là…… Một lần ngoài ý muốn. Bất quá, sự tình đều đã qua lâu như vậy, cũng không có gì đáng nói nữa.”
Cô tận lực làm chính mình thoạt nhìn lạc quan một chút. Nếu để mẹ biết lúc trước Lý Linh Nhất đối xử với mình như vậy, chỉ sợ sẽ thương tâm muốn chết, càng là sẽ đối với cha hận thấu xương đi!
Thẩm Mẫn thở dài, trong lòng cũng hoàn toàn không dễ chịu. Hạ Đại Bạch làm như nhìn ra không khí giữa hai người tương đối nặng nề, giòn giã chen vào nói nói: “Bà ngoại, bài yên tâm đi, ba ba của con lập tức sẽ cưới Đại bảo! Ba là một người đàn ông có trách nhiệm, nhất định sẽ không bao giờ mặc kệ Đại bảo đâu!”
“Thật sao?” Trẻ con nói, Thẩm Mẫn bán tín bán nghi. Tìm kiếm nhìn về phía Hạ Thiên Tinh. Hạ Thiên Tinh nhớ tới buổi phỏng vấn hôm nay, Tống Duy Nhất nói những lời này đó, trong lòng chua xót, một câu “vâng” lại là như thế nào cũng nói không ra.
……………………
Đêm đó.
Hạ Thiên Tinh cùng Hạ Đại Bạch ngủ cùng giường, cô lăn qua lộn lại trước sau đều ngủ không được. Đến nay mới biết được, mẹ căn bản không có cái gọi là tái hôn. Lúc trước sau khi ly hôn, cha nhất thời trượt chân vẫn luôn còn đang đau khổ cầu hòa, mẹ rơi vào đường cùng, mới có thể lựa chọn trở lại nông thôn.
Hiện giờ, vòng đi vòng lại, bên người vẫn là không có một bóng người.
Hạ Thiên Tinh không khỏi nhớ tới chính mình. Cô không biết tương lai lâu dài của mình, còn gặp lại cái dạng đàn ông gì.
Chỉ là……
Trong lòng có tồn tại một người như vậy, những người khác, đều khó mà tạm chấp nhận đi?
“Đại bảo, mẹ đã nhìn thấy bà rồi, vì sao còn không vui?” Hạ Đại Bạch xoay qua, cùng cô mặt đối mặt. Hạ Thiên Tinh liếc nhóc một cái, dắt dắt khóe môi, “Không có không vui.”
Nhóc mắt to chớp chớp, “Mẹ nhớ Tiểu Bạch rồi, có phải hay không?”
“…… Không có.”
“Gạt người. Mẹ khẳng định có nghĩ tới Tiểu Bạch.”
Hạ Thiên Tinh cắn cắn môi, nói không nên lời. Hạ Đại Bạch bỗng nhiên từ trên giường bò dậy, bò ra khỏi ổ chăn.
Cô thấp gọi một tiếng, “Rất lạnh, mau trở lại.”
“Chúng ta phải gọi điện thoại cho tiểu Bạch.” Hạ Đại Bạch từ trong bao của cô sờ soạng di động, lại chui vào trong ổ chăn. Hạ Thiên Tinh gom lại chăn cho nhóc, tắt đèn. Bàn tay nho nhỏ của nhóc cầm màn hình ấn số, mỏng manh chiếu sáng khuôn mặt nhỏ.
“Con hiện tại gọi điện thoại cho tiểu Bạch, tiểu Bạch khẳng định còn chưa ngủ.”
“Đừng gọi.” Hạ Thiên Tinh muốn đem điện thoại cầm lại, “Ba cũng chưa gọi cho con, con làm gì phải gọi?”
“Là mẹ nói a, baba rất bận, chưa gọi cho con được, con có thể tha thứ a.”
Hạ Đại Bạch nói, đã thành thạo lục ra tên “tiểu Bạch”. Hạ Thiên Tinh biết mình ngăn cản không được, để tùy nhóc. Xoay qua, giả bộ ngủ.