Trong lòng Bạch Túc Diệp có cảnh giác, bất động thanh sắc muốn lui về phía sau một tấc, cùng anh ta bảo trì khoảng cách. Tay Dạ Kiêu dán chặt vào tấm gương hơn, đem cô cố định đến gắt gao. Một tay kia đem bờ mông gợi cảm của cô giữ chặt, trực tiếp ấn vào người mình.
Hormone của người đàn ông mãnh liệt giống như thiên la địa võng đem cô bao lại, cô âm thầm hít sâu, tay đè ở trên vai anh, đầu ngón tay căng thẳng vài phần.
Dựa vào anh gần như thế làm cô khó có thể tự giữ được nhớ tới đêm đó cùng anh tiếp xúc thân mật không đến một phút đồng hồ kia.
Hiện giờ, còn cảm thấy đau……
Trên mặt cô nở nụ cười, trong lúc nhất thời cũng cứng đờ rất nhiều, ngẩng đầu, đối diện với cặp con ngươi nhìn không thấu cảm xúc của người đàn ông kia, cô dùng hết khả năng để giữ bình tĩnh, “Anh ném bạn gái qua một bên, xông vào phòng tôi, còn ôm ôm ấp ấp với tôi như vậy, không lo lắng cô ấy biết được sẽ tức giận sao?”
“Dạ Kiêu tôi dạy dỗ phụ nữ khi nào thì có thể bộc phát tính tình tùy ý như vậy?” Duy nhất một người ngoại lệ, chính là người phụ nữ trước mặt đáng chết này!
“Bất quá, thật ra em —— há mồm ngậm miệng, đều nói về bạn gái tôi, như thế nào, để ý?”
Nói xong câu cuối cùng kia, tầm mắt anh ta gắt gao rơi xuống trên mặt Bạch Túc Diệp, sâu thẳm không lường được.
Những lời này, giống như đâm vào cô, trong lòng cô có chút siết đau.
Nhưng mà đối diện với tầm mắt tìm kiếm của người đàn ông, đột nhiên cô nở nụ cười xinh đẹp. Nụ cười kia gợi cảm tươi đẹp, cực kỳ có phong tình, làm Dạ Kiêu hoảng thần một lát.
Vừa mới nãy cô còn giãy giụa tay chân, lúc này ngược lại là đột nhiên nhoài người đến trên vai anh, bộ dáng câu người, ôm cổ người đàn ông.
Thân mình anh cương cứng, hô hấp nặng nề hơn. Bạch Túc Diệp trước kia chưa bao giờ thấy anh ta như vậy.
“Bạch Lang nói bạn gái anh rất giống tôi trước kia, thần thái, tươi cười, cử chỉ, kiểu tóc, ăn mặc……” Cô nhìn anh ta, trong giọng nói có ngả ngớn trêu đùa, “Dạ Kiêu, anh sẽ không đối với tôi si tình đến nỗi…… bây giờ còn dựa vào hình tượng của tôi tìm bạn gái chứ? Nhưng kia cũng không phải là bản thân tôi, trước kia tôi ngoan ngoãn thanh thuần nhưng đều là ngụy trang……”
Lời này của cô giống như một kíp nổ. Chữ cuối cùng kia mới rơi xuống, ánh mắt Dạ Kiêu chìm sâu lạnh lẽo, đáy mắt phụt ra thô bạo cơ hồ có thể làm cho người nhát gan hai chân có thể lập tức nhũn ra.
Bạch Túc Diệp biết người đàn ông này bạo nộ, cũng đoán được hậu quả. Xoay người muốn chạy, sợ bị lửa giận của anh ta lan đến gần. Nhưng mà anh ta khi nào cho cô có cơ hội trốn?
Trời đất quay cuồng, Bạch Túc Diệp cả người bị Dạ Kiêu bế lên thô bạo, ném lên trên giường lớn trong phòng ngủ.
Chờ phục hồi lại tinh thần, anh ta đã nới lỏng cà vạt, lãnh khốc ném xuống đất. Sơmi trên người bị ngón tay thon dài cởi ra vài cúc áo, lộ ra cơ ngục gợi cảm lại tràn ngập lực lượng.
Bạch Túc Diệp biết nguy hiểm, cơ hồ là lập tức muốn từ trên giường nhảy xuống.
“Hôm nay nếu em muốn dám từ trên giường bước xuống, tôi lập tức làm buổi hôn lễ này biến thành sân nhà của em!”
Ân thanh uy hiếp của anh ta sâu kín vang lên. Dạ Kiêu hoàn toàn không có ý tứ cản cô, ngược lại từng chút từng chút bình tĩnh cởi ra áo sơ mi trên người. Ánh mắt lạnh lẽo trước sau nhìn chằm chằm cô.
Hai chân tuyết trắng của Bạch Túc Diệp vừa rơi xuống thảm lại thu trở về. Khiêu khích nhìn anh, “Anh định biến thành sân nhà của tôi như thế nào?”
“Cho phát sóng trực tiếp toàn hội trường mọi người đều xem chúng ta *****, như thế nào?” Ngón tay thon dài của Dạ Kiêu ôm lấy cằm cô, trên cao nhìn xuống cô, anh ta đã hoàn toàn cởi bỏ áo sơmi của mình, lộ ra nửa người trên hoàn mỹ đến không thể bắt bẻ, ánh mắt nhìn cô tàn khốc mà lại tà tứ.
Bạch Túc Diệp rùng mình một cái, hoàn toàn không nghi ngờ người đàn ông này có năng lực này hay không. Bản lĩnh lớn nhất của anh chính là khiến người ta ngoài ý muốn trở tay không kịp!
“Anh biến thái!” Cô trầm thấp nói một câu, đẩy tay anh ra, khiêu khích muốn xuống giường. Dạ Kiêu dễ như trở bàn tay liền đem cô ấn trở lại trên giường, chân dài rắn chắc có lực chống lại hai chân không thành thật của cô.
“Dạ Kiêu, anh là tên khốn!” Lời nói ra khỏi miệng có chút rách nát. Anh luôn luôn rất thô bạo, không chút nào lưu tình. Trên người quần áo xô đẩy bị anh xé rách. Cô bực, quay người lại, xoay trên người anh, ngón tay trực tiếp chế trụ động mạch chủ trên cổ anh. “Anh lại đụng vào tôi, tôi sẽ không lưu tình!”
“Như thế nào là không lưu tình?” Trong mắt Dạ Kiêu ngay cả một tia kiêng kị cũng đều không có. Ngón tay dài rơi xuống trên đùi cô. Bạch Túc Diệp cả người nhũn ra, lực áp chế trên cổ tay anh khẽ run lật, khó có thể tự giữ được, lơi lỏng vài phần.
Dạ Kiêu nghiêng người, lại đem cô ấn ở dưới thân, mắt nhìn cô hàm chứa châm chọc, “Thì ra cô ở trên giường lại không thú vị như vậy …… Vị Vân thiếu gia kia nếu biết, sẽ còn có hứng thú với cô như vậy sao?”
Người đàn ông hơi thở mãnh liệt cùng lăng người nguy hiểm làm cả người Bạch Túc Diệp đều gồng cứng đến gắt gao, ngón tay nắm chặt khăn trải giường dưới người. Ngoại trừ lần trước lúc Dạ Kiêu ngắn ngủi dừng lại, thân thể của cô chưa từng có bất luận kẻ nào chạm qua. Không thú vị không phải không có thú, cô không biết, cô chỉ biết là mình không hề có kinh nghiệm. Nhưng là, nghe được lời anh nói tràn ngập nhục nhã như vậy, cô cũng không chịu thua.
“Ang chưa từng nghe qua một câu như vầy sao —— phụ nữ ở trên giường có đủ phong lãng hay không là quyết định bởi người đàn ông cùng cô ấy lên giường có đủ cường tráng hay không. Tôi không thú vị không phải không có hứng thú, cũng là phần người……” Bạch Túc Diệp trong giọng nói tất cả đều là ngả ngớn, “Vân thiếu gia thoạt nhìn phương diện kia rất lợi hại, nói không chừng tôi có thể cùng anh ta thử xem xem……”
Trên trán Dạ Kiêu gân xanh đều nhảy lên. Nháy mắt tiếp theo, anh ta nắm sau cổ cô, đem cả người cô đều quay cuồng qua, đẩy cao làn váy của cô, lộ ra đỉnh mông câu người.
Bạch Túc Diệp nhớ tới đêm hôm đó trải qua thê thảm, sắc mặt cả kinh trắng toát, thanh âm có chút phát run, “Dạ Kiêu, anh còn dám giống lần trước cưỡng gian tôi như vậy, tôi sẽ liều mạng với anh!”
Dạ Kiêu hừ lạnh một tiếng, “Mạng của cô sớm hay muộn tôi cũng sẽ tới lấy! Cô chết sớm chết muộn chỉ ở chỗ là tôi chơi đùa cô bao lâu!”
Khi nói chuyện, ngón tay của anh không có dừng chọn dây quần. Một tay kia dùng sức ấn sau eo, làm cô muốn động cũng không thể động.
Đáng chết!
Bạch Túc Diệp đá loạn, cơ hồ dùng toàn lực, nhưng mà người đàn ông này lại lù lù bất động, giống như một ngọn núi khó có thể lay động. Đáng chết! Súng của cô ở trong ngăn kéo, nhưng cố tình……bị anh gông cùm xiềng xích đến gắt gao, căn bản là với không tới!
“Túc Túc!” Ngay vào giờ phút này, cửa đột nhiên bị gõ vang ở bên ngoài. Lão tiên sinh cùng lão phu nhân ở ngoài cửa. “Con thay quần áo sao lâu như vậy, Vân thiếu gia đã ở dưới lầu chờ con lâu rồi đó!” Lão thái thái ở ngoài cửa thúc giục gấp rút.
Sắc mặt Dạ Kiêu trong lúc nhất thời trở nên càng khó nhìn. Vân thiếu gia?
Bạch Túc Diệp muốn gọi người, nhưng là vừa mới mở môi, người đàn ông bỗng nhiên hôn tới.
Tựa như quen thuộc, rồi lại như mười năm không có cảm thụ qua hơi thở, không hề báo trước xâm nhập vào giữa môi răng của cô, Bạch Túc Diệp lông mi vỗ xuống, trong đầu ‘ ong ——’ một cái vang lên, toàn bộ hóa thành trống rỗng.
Dạ Kiêu trước sau như một bá đạo, đầu lưỡi quấy phá chiếm hữu mỗi một tấc môi răng thơm ngọt của cô.
Hết thảy, tựa hồ không có thay đổi.
Nhưng là……
Hết thảy, lại tựa như thay đổi.
Nụ hôn này, không còn ôn nhu như mười năm trước ……………