Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Chương 194: Hôn lễ của tổng thống (3)



Tác giả: Nam Âm Âm

Edit: Phi Phi    Beta: HN + CN

———————-

“Sẽ không! Ba không thể đối với Tổng Thống làm ra chuyện như vậy!” Tống Duy Nhất không muốn tin tưởng, lẩm bẩm, thấy Bạch Dạ Kình đi đến, theo bản năng cầm tay anh, “Dạ Kình, anh phải tin tưởng ba, anh là con rể của ông ấy, ông ấy sẽ không làm chuyện như vậy!”

Con rể?

Vẻ mặt Bạch Dạ Kình có chút lạnh lùng, liếc mắt nhìn cô ta, đẩy tay cô ta đang đặt trên cánh tay của mình ra. Chỉ liếc mắt dặn dò: “Lãnh Phi, phái người đưa Tống tiểu thư cùng Tống phu nhân trở về trước đi.”

Không nói đến thái độ lãnh đạm, chỉ việc xưng hô “Tống tiểu thư” cùng “Tống phu nhân” thì căn bản cũng thấy rõ bọn họ sẽ không thể trở thành người một nhà với tổng thổng được rồi.

Trong lòng Tống Duy Nhất mù mịt. Vì lẽ đó, anh ý đây là……

“Dạ Kình, hôn lễ của chúng ta ……”

“Tống tiểu thư, mời cô!” Lãnh Phi lên tiếng cắt dứt lời Tống Duy Nhất. Cô ta lại nhìn Bạch Dạ Kình, chỉ thấy vẻ mặt của anh xa cách lãnh nhạt.

Cô ta đột nhiên hiểu rõ, vừa rồi cái anh nói “kinh hỉ” là có ý gì. Cô ta cũng đột nhiên hiểu được vì sao không sớm hơn một ngày cũng không muộn một ngày, liền đúng vào ngày kết hôn thì đoàn người điều tra lại xuất hiện ở chỗ này. Tất cả không chỉ là sự trùng hợp đơn giản như vậy. Cho nên nói…… Buổi hôn lễ này kỳ thật cũng đã sớm nằm trong tính toán của anh rồi?

Hội trường rối loạn, vốn dĩ là một hôn lễ lãng mạn, trong nháy mắt biến thành chiến trường giữa những người đàn ông. Tống Duy Nhất cùng Mai Lưu Li không thích hợp ở lại lâu, liền đi theo thuộc hạ của Bạch Dạ Kình ra ngoài. Có phóng viên đuổi kịp, truy hỏi việc hôn lễ liền bị người ở xa xa ngăn lại.

Không biết bắt đầu từ khi nào, vệ binh rất bình tĩnh thu xếp người dồn hết sang một bên, truyền thông không có gì ngăn cản chen chúc nhào tới như điên.

“Tống tiên sinh, Dư tiên sinh, xin hỏi lần này sự kiện nghe trộm sự tình là sao?”

“Đánh cắp thông tin hành vi này vô cùng thấp hèn vô sỉ, đã làm trái pháp luật hiến pháp, xin hỏi thân là phó tổng thống hai vị đối với sự kiện này nên làm gì để cho dân chúng một câu trả lời đây?”

“Hai vị cảm thấy hành vi nghe trộm trái pháp luật này là thủ đoạn cần thiết lấy được chính quyền sao? Hai vị làm chính quyền đứng trên mọi người, lại có thể công khai tự nhiên khiêu khích hiến pháp, như vậy, dân chúng chúng tôi còn có thể tin tưởng loại người giống hai vị làm người lãnh đạo sao?”

“Việc riêng tư của con dân chúng tôi có phải cũng sẽ có bị người có quyền lợi hơn người khác nghe lén hay không?”

“Tống tiên sinh, hôn lễ của Tống tiểu thư cùng Tổng Thống tiên sinh vẫn tiếp tục sao?”

…………………………….

Truyền thông đưa ra vấn đề, cái sau so với cái trước càng sắc bén hơn, giống như đao kiếm.

Tống Quốc Nghiêu rõ ràng là không nghĩ tới sự việc sẽ bại lộ, hiển nhiên có chút rối loạn, đã quay đầu lại nhìn hiện trường đang bùng nổ như pháo, đối với phóng viên truyền thông khoa tay múa chân gầm lên giận dữ. Dư Trạch Nghiêu tuy còn trẻ tuổi nhưng là giữ được bình tĩnh, mặc cho trong lòng sóng ngầm cuồn cuộn, trên mặt trước sau không biểu hiện gì, chỉ điềm tĩnh đáp lại: “Chuyện này còn chưa điều tra rõ ràng, chúng tôi tạm thời sẽ không trả lời bất cứ cái gì. Bất quá, tôi tại đây sẽ cùng mọi người cam kết, nhất định sẽ toàn lực phối hợp với nhân viên điều tra, hơn nữa, tuyệt đối sẽ không làm bất cứ hành vi ngăn cản tới việc điều tra lần này!”

(*Hiện sơn lộ thủy: ý nói che dấu biểu hiện không để người phát hiện sơ hở.)

Kiểm sát trưởng muốn đưa hai người đi, liền đi tìm ngài Tổng Thống xin phép, việc công xử theo phép công, Bạch Dạ Kình không nói lời nào, gật đầu, cho người đưa hai vị phó tổng thống mang đi.

Hôn lễ còn chưa cử hành xong, dân chúng một mực không chịu đi khỏi liền nháo ra scandal như vậy, thân là nhân vật trung tâm của sự việc, Bạch Dạ Kình ở trước mặt truyền thông biểu hiện ra sự kinh hoàng, cũng tỏ vẻ đối với hành vi của hai vị phó tổng thống là hoàn toàn thất vọng.

Có người phụ trách giải quyết tốt hậu quả, có người phụ trách chiêu đãi truyền thông. Bạch Dạ Kình lên xe, trực tiếp đi về văn phòng tổng thống nhằm gặp mặt bộ trưởng bộ tư pháp để xử lý sự kiện nghe trộm lần này .

Ngay sau đó, scandal nghe trộm bùng nổ mạnh ra cả nước, thậm chí lan tràn trên tin tức truyền thông toàn cầu, công chúng phản ứng lại như núi lửa phun, hòm thư ý kiến và điện thoại như truyết rơi tràn đầy trời đất, dư luận đem đạo đức của hai vị phó tổng thống đẩy đến trên cao, trên mạng đầy tiếng mắng chửi. Sự kiện “xe chấn môn” mấy ngày hôm trước của ngài Tổng Thống trong khoảnh khắc đã bị dân chúng quên triệt để, toàn bộ lực chú ý đều bị scandal nghe trộm hấp dẫn.

Mọi người sôi nổi cảm thán lúc trước không có lựa chọn hai vị phó tổng thống làm người lãnh đạo tối cao của dân chúng là hành động sáng suốt cỡ nào, càng có người đưa ra lý do Tống Duy Nhất không có tư cách ngồi vào vị trí đệ nhất phu nhân.

Đề tài “đệ nhất phu nhân” sau khi lôi ra tới, lập tức được dân chúng trên dưới bàn bạc, số người bàn bạc nhảy lên con số siêu việt mấy chục vạn người. Cho nên đến buổi chiều, khi Bạch Dạ Kình bớt thời giờ tiếp nhận phỏng vấn của truyền thông, khi phóng viên hỏi đến vấn đề “đệ nhất phu nhân” này, anh chỉ nói hết thảy đều thuận theo ý dân.

Xử lý xong những việc vặt này, lại sắp xếp quốc hội thành lập tổ điều tra đặc biệt thẩm tra việc này, cho đến khi đêm khuya rạng sáng hai giờ, sự tình mới tính là đã giải quyết được một chút, Bạch Dạ Kình đã mỏi mệt không thể tả, ngồi ở trên sô pha văn phòng Bạch Vũ Cung chợp mắt, cũng liền ngủ ngay. Hôm nay diễn cảnh này xem như đã hạ màn xong, hiện giờ chỉ chờ kết quả điều tra cuối cùng. Thế nhưng, tự biên rự diễn, đúng là rất mệt mỏi.

Thư kí trực ban thấy anh vẫn luôn ở văn phòng, cho rằng anh còn đang bận, liền rót trà nóng muốn đưa vào. Lãnh Phi lúc này từ văn phòng đi ra, phất phất tay, thư kí liền hiểu.

“Đem nhiệt độ trong văn phòng chỉnh thành 25°. Ngày mai ngài Tổng Thống không có ra ngoài, không cần quấy rầy đến ngài ấy.” Lãnh Phi phân phó.

“Dạ.”  Thư kí gật đầu.

—————————

Đêm khuya, bên ngoài cục điều tra, đoàn xe Dư, Tống đều ở bên ngoài chờ. Dư Trạch Nam ở bên trong xe ngồi một lút, nhìn thời gian, lại nhìn cửa cục điều tra, chân mày trước sau nhíu lại.

Rốt cục không có kiên nhẫn, từ trên xe bước xuống. Đóng sầm cửa xe, nặng nề hướng lốp xe đá một cái. Buồn rầu.

Không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện như vậy.

Nếu nói mọi người xem nhẹ Bạch Dạ Kình, kỳ thật cũng không phải, mỗi người trong lòng đều hiểu rõ, Bạch Dạ Kình không phải là người có thể để cho người khác sắp đặt mình, lần này chịu để Tống gia uy hiếp như vậy, dứt khoát đáp ứng kết hôn, kỳ thật trong lòng mỗi người đều có nghi ngờ. Nhưng mà, không nghĩ tới cái người này phút cuối cùng thế nhưng lại có thể ra một chiêu này. Dùng một chiêu trả thù gia đình của anh ta cùng Tống gia không nói, sự kiện xe chấn liên quan lúc trước cũng bị phai dần, không hề cưới Tống Duy Nhất càng đáp ứng được tâm tư của dân chúng, không đến mức muốn trên lưng mang danh phụ lòng người.

Lòng dân hiện giờ cũng nghiêng về một phía. Nếu bây giờ ngoài miệng lựa chọn và bổ nhiệm tổng thống, số phiếu của Bạch Dạ Kình không có 90% chỉ sợ cũng hơn 80%.

Một hành động này không thể nghi ngờ là một mũi tên trúng nhiều mục tiêu! Thật là hoàn mỹ!

Không biết là đợi bao lâu, lúc trời gần sáng, đoàn người mới từ bên trong ra ngoài. Người ra trước chính là Dư Trạch Nghiêu.

“Anh!” Dư Trạch Nam liếc mắt một cái liền nhìn thấy anh ta, đi lên vài bước. Ở bên trong một đêm, trên mặt Dư Trạch Nghiêu đã lờ mờ mơ hồ, mệt mỏi, trong mắt đều đã có tơ máu.

“Nói rồi ở nhà chờ là được.” Dư Trạch Nghiêu hướng bậc thang đi xuống, trước sau như một bình tĩnh, trên mặt không có biểu tình dư thừa.

“Xảy ra chuyện lớn như vậy có thể ở nhà chờ sao? Chị Cảnh Dự cũng đến đây.”

Cảnh Dự? Hai chữ này làm gương mặt không biểu tình của người đàn ông hiện lên độ ấm. Dưới bậc thang, cửa chiếc xe thứ ba bị đẩy ra, một người phụ nữ mặc quần áo mỏng manh từ trên xe bước xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.