Thẩm Mẫn vốn không phải thuộc tuýp phụ nữ mạnh mẽ, nhưng mà lấy việc này nói chính là trong nhu có cương, trong bông có kim.
Nếu là chột dạ khi gặp gỡ người, lần này tất nhiên phải bị dạy dỗ đến nỗi phải đánh trống lớn mà rút lui. Bạch Dạ Kình lại chỉ đạm đạm cười, hỏi: “Hôm nay dì không xem tin tức trong nước sao?”
“Ngày hôm qua ở nhà hàng xóm xem qua một phút đồng hồ, vừa lúc phát sóng trực tiếp đại hôn của Tổng Thống tiên sinh. Ngài cùng Tống tiểu thư vô luận là thân thế bối cảnh, hay là điều kiện ngoại hình đều rất xứng đôi. Chúc mừng!” Thẩm Mẫn câu câu chữ chữ đều ở nhắc nhở thân phận anh vào giờ phút này.
Nhìn dáng vẻ, sự việc trong hôn lễ ngày hôm qua Hạ Thiên Tinh cũng hoàn toàn không biết tình huống thế nào.
Bạch Dạ Kình cũng không vội giải thích, chỉ là lấy điện thoại ra, nhấp vào phần tin tức, đứng dậy giao cho Thẩm Mẫn, “Đây là tin tức hôm nay, dì xem một chút.”
…………
Hạ Thiên Tinh từ trong rương lấy ra hộp gấm, mở mắt nhìn, thở dài. Tầm mắt ngược lại nhìn đến nhóc con còn đang ngủ, hốc mắt trồi lên một tầng chua xót.
Cô không nghĩ sẽ đem con trai giao cho anh, cũng tuyệt đối sẽ không đem con trai giao cho anh!
Cô thở sâu, tự mình thu liễm thật tốt cảm xúc buồn bã, cầm hộp gấm đi ra ngoài.
Mới đi tới cửa đã nghe được âm thanh của Thẩm Mẫn, “Cậu quá có tâm. Kỳ thật tôi chỉ ở một người, mấy thứ này đều còn không biết khi nào có thể sử dụng được.”
Hạ Thiên Tinh hồ nghi, mẹ cô đây là đang cùng ai nói chuyện?
Không đợi nghe rõ ràng, liền nghe được âm thanh của Bạch Dạ Kình: “Nơi này nếu dì muốn mua đồ gì cũng không phải dễ dàng, về sau nếu còn thiếu thứ gì cứ nói với Thiên Tinh, để cô ấy nói con biết, con cho người đưa đến đây.”
“Thật phiền cậu quá.”
“Không phiền, chuyện nhỏ không tốn sức gì mà thôi.”
“Cũng được. Tôi cũng không khách khí với cậu nữa. Đem mấy thứ này mang vào trong phòng này đi.” Thẩm Mẫn đẩy cửa một phòng khác.
Hạ Thiên Tinh không còn gì để nói, bất quá cô chỉ mới xoay người đi một cái, như thế nào hết thảy liền không giống nhau? Là tự cô ảo giác sao? Như thế nào lại cảm thấy, giọng điệu này của mẹ cô đã không còn lãnh đạm xa cách như vừa rồi, nghe còn có chút…… dịu dàng?
Cô chạy nhanh qua, “Mẹ, mọi người đang làm gì đây?”
“Con nhìn xem Dạ Kình đưa mấy thứ này thật là có lòng. Cũng đã tới mùa đông, mẹ đang định đi lên trên trấn mua vài cái chăn bông, bây giờ thì tốt rồi, không cần mẹ đi chuẩn bị.” Thẩm Mẫn cười tủm tỉm nói cùng con gái, đem chăn Bạch Dạ Kình đưa lại đây, áo bông cùng một ít dược phẩm trân quý để cho người khác đem vào.
Hạ Thiên Tinh giật giật khóe môi. Khi nào thì đổi giọng gọi “Dạ Kình” thân mật như vậy?
Cô nâng mắt liếc mắt nhìn Bạch Dạ Kình một cái, tựa như muốn biết rốt cuộc anh làm cái gì. Anh nhìn lại cô, thần sắc trước sau điềm đạm.
“Đây là anh đưa cho mẹ tôi, anh cầm lại đi.” Cô mặc kệ anh cho mẹ cô bùa mê thuốc lú gì, chỉ đem đồ vật đưa qua.
Bạch Dạ Kình thật ra cũng không có thoái thác, cầm hộp gấm ở trên tay, ngược lại hai tay đem hộp gấm đưa tới trước mặt Thẩm Mẫn, “Dì Thẩm, đây là con sáng sớm thay dì chọn quà sinh nhật tốt nhất. Vốn nên là giáp mặt đưa cho dì mới có thành ý, còn hy vọng dì vui lòng nhận cho.”
Người đàn ông này!
Hạ Thiên Tinh nhíu mi, vừa muốn mở miệng nói cái gì, đã thấy mẹ cô duỗi tay nhận lấy hộp gấm.
“Cậu khách khí quá. Thứ này dì nhận trước, xem như bảo quản giùm. Về sau mấy thứ này đều là của Đại Bạch.”
“Mẹ?” Hạ Thiên Tinh càng không hiểu, xoay qua nhìn mặt bà. Rốt cuộc tình huống này là như thế nào?
“Được rồi, con đừng có đứng ở đây nữa, đi dọn phòng sát vách một chút đi.” Thẩm Mẫn đẩy đẩy tay Hạ Thiên Tinh.
“Thu dọn phòng làm gì?” Hạ Thiên Tinh cảm thấy nhất định là cô suy nghĩ nhiều. Nhưng mà không nghĩ tới Bạch Dạ Kình tiếp lời, “Đêm nay tôi ở chỗ này một đêm.”
“……” Cô nhìn về phía mẹ mình, Thẩm Mẫn gật đầu.
Hạ Thiên Tinh đã mê mang.
……………………………………
Lãnh Phi lái xe rời đi rồi, nơi này cũng chỉ còn lại một mình Bạch Dạ Kình ở bên này.
Hạ Thiên Tinh bắt đầu thu dọn phòng, từ tủ bát lấy ra chăn cùng chiếu tatami. Cô trước sau không suy nghĩ cẩn thận, vì cái gì mà thái độ mẹ cô chuyển biến nhanh như vậy. Rõ ràng lúc trước nói cô không thể cùng anh dây dưa. Chẳng lẽ, mẹ cô đã quên hiện tại anh là người đàn ông đã có vợ? Như thế nào có thể tùy tùy tiện tiện đem anh giữ lại đây?
Lúc cô đang nghĩ ngợi, cửa phòng bị đẩy ra từ bên ngoài, Bạch Dạ Kình chậm rãi tiến vào, tùy tay cởi áo khoác gác ở một bên, ngồi xuống.
Phòng này không xa hoa giống như phủ tổng thống, cũng không rộng rãi như khách sạn, chỉ là một phòng nho nhỏ.
Thân hình anh cao lớn như vậy vừa đi vào, nháy mắt toàn bộ căn phòng liền trở nên chật chội rất nhiều, tựa hồ ngay cả xoay người đều rất khó khăn.
Hạ Thiên Tinh cảm giác được anh đi vào, động tác trải giường chiếu hơi hơi dừng một chút. Từ sau lần trước hai người từng có đêm hôm đó, hiện tại cô cảm thấy đối diện với anh rất khó, càng miễn bàn khi hai người ở cùng một chỗ trong không gian chật chội.
Cô thu hồi suy nghĩ lung tung rối loạn, yên lặng đem giường đệm sắp xếp, trong chốc lát, cũng không có nghe được phía sau có bất kì động tĩnh nào. Cô nghĩ nghĩ, nhìn cái chăn màu sắc rực rỡ, mở miệng: “Tôi mặc kệ anh cho mẹ tôi bùa mê thuốc lú gì, bất quá…… Nếu anh thật muốn mang Đại Bạch đi, xuống tay từ mẹ tôi cũng vô dụng, tôi sẽ không gật đầu.”
Cô dừng một chút, như cũ vẫn không có nghe được câu trả lời. Cô hồ nghi xoay người, vừa thấy, anh thế nhưng đã dựa vào ghế dựa nhắm hai mắt, tựa hồ là đã ngủ. Thoạt nhìn bộ dáng anh là thật sự rất mệt, trước mắt có một tầng quầng thâm mắt.
Hạ Thiên Tinh ngẩn ra, vốn là đầy ngập lời muốn nói, nhưng mà nhìn thấy bộ dáng này của anh lập tức liền an tĩnh.
Tuy rằng cô đối với anh có rất nhiều oán khí, cảm thấy anh không nên sau ngày tân hôn liền xuất hiện ở chỗ này đảo loạn cuộc sống của cô và con trai, nhưng mà..…
Rốt cuộc vẫn là không đành lòng đánh thức anh.
Kết hôn, trước nay chính là một việc khiến người mệt mỏi. Huống chi, đây là đại hôn của tổng thống. Lúc trước anh chuẩn bị tiệc sinh nhật đã mệt đến quá sức.
Trong lòng cô chua xót, sau khi thở dài vẫn là đi ôm chăn tới, nhẹ nhàng đắp lên trên người anh. Khom người một cái chớp mắt, cách anh rất gần, hô hấp lẫn nhau đều như là dây dưa ở bên nhau. Ánh mắt cô không tự giác dừng ở trên gương mặt hoàn mỹ đẹp đẽ của anh.
Liếc mắt một cái nhìn xuống, liền có chút khó có thể rút ra. Tâm dường như càng rung chuyển khó kiềm chế được.
Cô nghĩ nếu như anh không xuất hiện, có lẽ không bao lâu sau cô thật sự có thể quên được anh, đem đoạn thời gian kiều diễm kia đều quên đến không còn một mảnh.
Nhưng là, vì sao anh cố tình còn muốn xuất hiện?
Hôm nay anh tới chỗ này, Tống Duy Nhất có biết? Anh thật sự một chút cũng không cần suy xét cảm thụ của Tống Duy Nhất sao?
Hạ Thiên Tinh càng nghĩ, trong lòng càng cảm thấy khó chịu.
“Đẹp như vậy sao?” Đang lúc cô xuất thần, người đàn ông bỗng nhiên mở mắt.
Âm thanh lười biếng của anh hàm chứa chế nhạo.
Hạ Thiên Tinh quẫn bách, như là tên ăn cắp bị người ta bắt được, chột dạ đến nỗi lỗ tai có chút phiếm hồng. Lại không biết giải thích như thế nào, chỉ nhanh chóng ngồi dậy, kéo ra khoảng cách với anh.