Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Chương 267: Tình yêu chân chính (17)



Edit: Phi Phi

Beta: Quỳnh

Dư Trạch Nam quay đầu nhìn cô, cười một tiếng, “Hạ Thiên Tinh, em có cảm thấy em rất ngu xuẩn không? Em vì anh ta ngay cả con cũng sinh ra rồi, bây giờ ngay cả một danh phận anh ta cũng không cho em được, em còn nói những câu như vậy để che chở anh ta.”

“Ngu ngốc!” Hai chữ cuối cùng kia tuy rằng nghe tựa như mắng cô, nhưng trong giọng nói tất cả đều là đau lòng.

Hạ Thiên Tinh không lên tiếng, chỉ là bướng bỉnh nhìn chằm chằm anh ta. Bướng bỉnh muốn nghe anh ta một tiếng bảo đảm.

Dư Trạch Nam cuối cùng cũng thất bại dưới tay cô, giơ lên một tay, nghiêm túc nói: “Tôi bảo đảm, chuyện con trai của em tôi không nói ra. Như vậy được rồi chứ?”

Tựa hồ lúc này cô mới vừa lòng, “Đây là anh đáp ứng tôi. Nếu anh dám nói với anh trai anh, tôi với anh tuyệt giao!”

Dư Trạch Nam cười khổ, ngửa đầu uống rượu, lười nhác dựa vào trên vai cô, mê ly nhìn sao trời, “Nếu anh tôi biết tôi có tin tức quan trọng như vậy lại cố ý gạt anh ấy, nói không chừng liền đoạn tuyệt quan hệ anh em với tôi. Em có biết hay không, vì em, tôi hy sinh lớn bao nhiêu?”

“Cho nên, vì quan hệ anh em của hai người, cũng vì quan hệ bạn bè của chúng ta, tốt nhất anh vĩnh viễn đừng nói.”

Dư Trạch Nam suy nghĩ một chút, giơ rượu lên cùng cô chạm chạm, “Vì quan hệ bạn bè của chúng ta, làm một ly!”

……………………

Tên gia hoả Dư Trạch Nam này, luôn luôn không có tự chủ. Vốn là lôi kéo cô uống rượu, kết quả hơn phân nửa lại tự mình rót uống.

Toàn bộ thân mình anh ta cơ hồ đều lệch qua người Hạ Thiên Tinh.

“A! Anh nặng quá đi!” Cô đẩy đẩy Dư Trạch Nam thẳng người lại, thân mình anh ta lại ngã trở về. Hạ Thiên Tinh không có biện pháp, lấy di động ra bấm số.

Báo địa chỉ, đứng dậy, dùng toàn lực túm Dư Trạch Nam vào, “Chúng ta lên trên xe chờ, sắp bị đông chết rồi!”

“Hạ Thiên Tinh……” Dư Trạch Nam đặt một cánh tay lên trên vai cô, lẩm bẩm.

“Làm gì?”

Anh ta uống say, lúc cười rộ lên có vài phần tính trẻ con, “Em có biết hay không…… Mẹ em…… Sớm em cô ước định gả cho tôi ……”

“……” Hạ Thiên Tinh mắt trợn trắng. “Đúng là say quá rồi!”

Cô khiêng Dư Trạch Nam, gian nan hướng về phía siêu xe. Cửa xe thể thao giơ lên, cô trực tiếp nhét anh ta vào trong, Dư Trạch Nam túm tay cô, say khướt lẩm bẩm: “Dù sao sớm hay muộn em cũng phải gả cho tôi…… Không bằng bây giờ làm bạn gái tôi đi……”

Anh ta ha ha cười, “Tôi sẽ đối tốt với em. Khẳng định so…… so với Bạch Dạ Kình tốt hơn……”

Nhắc tới người kia, trong lòng cô thắt lại. Nhưng lại không phản ứng lời nói của Dư Trạch Nam. Xem ra anh ta vẫn còn say, còn nói lung tung như vậy? Rốt cuộc từ khi nào cô phải gả cho anh ta? Còn có, anh ta gặp mẹ cô khi nào?

…………

Còn may là anh ta nổi điên không bao lâu, tài xế rất mau đã đến. Hỏi địa chỉ, Hạ Thiên Tinh đem chìa khóa xe cho tài xế, tự mình đứng ở trên ven đường đón xe.

Thành thị lúc này, lạnh quá.

Hạ Thiên Tinh cảm thấy đêm nay là lạnh lẽo nhất. Một chút độ ấm cũng đều không có.

Đợi xe taxi, cô ngồi vào trong. Bên trong xe rõ ràng mở máy sưởi, cả người cô lại chết lặng giống như là bị đông lạnh. Đầu dựa vào trên cửa sổ xe, ngơ ngẩn nhìn ánh đèn lập lòe ngoài cửa sổ, trong lòng lại là một mảnh hoang vắng.

Anh cùng Lan Diệp vai sóng vai ngồi ở kia, kỳ thật…… Thật sự rất xứng đôi……

Nghĩ nghĩ, vành mắt có chút phát nóng. Hít hít mũi, hốc mắt ướt át không áp xuống được.

Cũng may, không lâu, xe taxi liền ngừng ở ngoài cửa tiểu khu. Cô trả tiền, thanh toán xong, siết quần áo từ trên xe đi xuống, một đường chạy chậm đến thang máy.

Đứng ở chỗ đó, nhìn con số đang nhảy lên, trong đầu lại là tất cả hình ảnh tối hôm qua cùng anh ở thang máy ……

Bây giờ nhớ tới, lại là tư vị chua xót.

Cầm chìa khóa, vặn cửa ra, đi vào. Bên trong tối đen, mà cả phòng lại đều sặc mùi thuốc lá. Hạ Thiên Tinh ngẩn ra, túi xách trong tay thiếu chút nữa không cầm chắc.

Anh…… Thế nhưng bây giờ đang ở đây?

Lúc này, không phải anh nên đi cùng Lan Diệp sao?

Hạ Thiên Tinh không để ý tới anh, đẩy cửa đi vào, cũng không bật đèn, buông túi xách, thay giày, đi thẳng vào bên trong. Cho dù trong phòng rất tối, thế nhưng cô cũng có thể cảm giác được đôi mắt sáng như đuốc của người đàn ông, có thể đem cô xé thành mảnh nhỏ bằng sự thô bạo và lửa giận.

Anh chậm rãi dụi tắt thuốc. Cho dù như vậy, động tác vẫn ưu nhã, ưu nhã đến đáng sợ.

Toàn bộ trong không gian đều bởi vì một hành động rất nhỏ của anh mà trở nên đặc biệt lạnh.

Hạ Thiên Tinh sờ công tắc trên vách tường, mở đèn, nghĩ nghĩ, rốt cuộc vẫn là mở miệng trước: “Nếu anh còn muốn đến đây, cứ đến phòng cách vách đi, nơi này là nhà tôi, cho nên, về sau…… Nếu không có tôi cho phép, hy vọng Tổng Thống tiên sinh không nên tùy tiện tới đây!”

Lời nói vừa mới rơi xuống, trên eo bỗng dưng căng thẳng.

Nháy mắt tiếp theo, trời đất quay cuồng, không đợi cô hiểu ra chuyện là như thế nào, người cô đã bị người đàn ông ấn vào sô pha. Trong bóng tối, cặp mắt kia của anh càng thêm đen trầm đến đáng sợ, giống như dã thú muốn xé rách cô. Trên cao nhìn xuống, thân hình cao lớn kia, cảm giác áp bách cực lớn càng làm cho Hạ Thiên Tinh cảm thấy sợ hãi.

Nuốt nghẹn nước miếng, giãy giụa muốn đẩy anh ra. Nhưng anh trực tiếp đem hai tay cô nắm chặt, ấn đến gắt gao.

“Cùng Dư Trạch Nam đi đến bây giờ mới trở về. Vừa trở về lại lập tức đuổi tôi đi, Hạ Thiên Tinh, cô thật là đối với anh ta khăng khăng một mực, đúng không?” Anh chất vấn.

Trong âm thanh như là luyện hàn băng. Trong giọng nói, lại là thất vọng cùng thống khổ trộn lẫn vào nhau.

“Vậy còn anh?” Hạ Thiên Tinh cười nhìn bộ dáng tức giận của anh, “Anh cùng người nhà Lan Diệp không phải ở chung rất tốt sao? Sao lại không cùng Lan tiểu thư chơi trễ một chút, ngược lại sớm như vậy đã chạy tới nơi này của tôi?”

Đúng vậy, anh cũng cảm thấy chính mình rất buồn cười!

Vốn dĩ là hẹn Lan Chiến đến cùng nói chuyện chính sự và cơm chiều, kết quả, lại là anh rời đi trước. Từ 7 giờ, vẫn luôn chờ cô chờ đến 12 giờ, cô lại mang theo đầy người mùi rượu trở lại!

Thật giỏi!

Bạch Dạ Kình đem cô một phen từ trên sô pha kéo tới, tách hai chân cô ra, làm cho hai chân của cô kiềm trụ eo anh, ngồi ở trên đùi anh. Ngón tay thon dài của anh nắm cằm cô, dùng sức một chút như là muốn đem cô bóp nát, “Ai cho cô lá gan để cô dạy con trai tôi gọi người đàn ông khác là ba ba? Hả?”

Cho nên nói……

Đêm nay anh tới chỗ này chính là vì chất vấn chuyện của con trai sao?

Hạ Thiên Tinh cười một chút, chóp mũi ê ẩm, hốc mắt cũng ê ẩm. Cô mặc cho anh nhéo cằm mình cũng không giãy giụa, giống như là không biết đau.

Ánh mắt u lạnh nhìn anh, “Nếu không thì làm sao? Để Đại Bạch làm trò trước mặt cha vợ tương lai và tổng thống phu nhân tương lai gọi anh là ba ba sao? Muốn quả thực như thế, có phải anh sẽ lại quay đầu chất vấn tôi không nên dạy nó ở nơi công cộng gọi anh như vậy? Chúng ta đều biết, đứa nhỏ này không thể để anh công nhiên thừa nhận. Nó bất quá chỉ là con trai riêng của anh, không có danh phận……”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.