Hạ Thiên Tinh muốn trốn, Bạch Dạ Kình không cho cô cơ hội để trốn.
Cô ảo não muốn chết. Bộ dáng này nếu để người khác thấy được, cô không phải xấu hổ chết sao? Huống hồ, ngày mai còn phải tham gia hoạt động ở trường của Đại Bạch……
Cuối cùng, Bạch Dạ Kình ở đại sảnh muốn cô thật lâu, kết quả, muốn tới trên giường. Hạ Thiên Tinh cuối cùng cũng hoàn toàn không có sức lực, mặc anh làm gì thì làm.
………………
Tinh lực của anh luôn luôn cực tốt.
Suốt một buổi tối muốn cô vài lần. Hạ Thiên Tinh cảm thấy cả người đều bủn rủn, phần eo dưới đều sắp không là của mình, đến cuối cùng cô chỉ cảm thấy bị người đàn ông ôm lấy, nặng nề ngủ.
Cho dù là ngủ, tay người đàn ông vẫn luôn còn chiếm hữu ở bên hông cô, vành tai bị anh nhẹ nhàng gặm, ngủ rồi, cũng không buông ra.
Hôm sau, nghe được tiếng động, Hạ Thiên Tinh nặng nề mở mí mắt, liền nhìn thấy Bạch Dạ Kình đã xốc chăn rời giường. Anh thuận tay vén lên một góc màn, Hạ Thiên Tinh liền nhìn thoáng qua bên ngoài. Bên ngoài, bao phủ một mảnh sương vào đông, trời còn chưa hoàn toàn sáng, xa xa có thể thấy được đèn đường vẫn còm sáng.
Sớm như vậy, anh liền đi?
Hạ Thiên Tinh vốn muốn hỏi, thế nhưng toàn bộ thân thể tựa như bị người ta nghiền nát, trong lòng có chút bực tức. Xoay người lại, đưa lưng về phía anh, không hỏi.
Lãnh Phi gọi điện thoại lại đây, Bạch Dạ Kình bảo anh ta chờ ở dưới lầu. Sau khi rửa mặt đơn giản, anh từ phòng tắm đi ra, ăn mặc chỉnh tề đi tới cửa phòng ngủ. Hạ Thiên Tinh rốt cuộc không nhịn được, ôm chăn từ trên giường nửa ngồi dậy, “Hôm nay……”
Bước chân anh ngừng lại, quay đầu, một bên thắt cà vạt, một bên ngẩng đầu nhìn cô, “Em dám để người đàn ông khác đi tham gia hoạt động của thằng bé, cứ việc thử xem.”
Giọng điệu trước sau như một rõ ràng là đạm mạc, thế nhưng lại phóng ánh mắt về phía Hạ Thiên Tinh làm cô rụt cổ lại, lấy chăn ôm chặt.
Người đàn ông này! Công phu uy hiếp người đúng là nhất mà! Cô có loại cảm giác nếu cô thật sự để Dư Trạch Nam đi cùng, có khả năng anh sẽ bóp chết cô.
Đương nhiên, cô cũng sẽ không ngu xuẩn đến nổi đi khiêu chiến điểm mấu chốt của anh. Tối hôm qua khi Hạ Đại Bạch lên tiếng gọi "ba ba" kia đã kích thích anh đến quá sức. Cho tới bây giờ, trên tay rõ ràng còn bị thương, quấn lấy băng gạc.
Tối hôm qua Hạ Thiên Tinh vốn muốn hỏi một chút về vết thương của anh, nhưng lúc anh ở trên người cô giở trò giống như là không có việc gì, nghĩ đến cũng không có vấn đề gì.
Bạch Dạ Kình đi thẳng ra ngoài. Cho nên…… Anh vẫn chưa nói có đi hay là không. Hạ Thiên Tinh cảm thấy mình không nên ôm chờ mong, trường hợp như vậy mà anh xuất hiện, xác thật rất không có khả năng.
Cô chỉ buồn phiền, không biết nên nói với Hạ Đại Bạch như thế nào. Tình huống ngày hôm qua như vậy, rõ ràng nhóc con rất thương tâm……
Trong đầu Hạ Thiên Tinh có rất nhiều suy nghĩ, vừa nhìn thời gian thấy mới hơn 6 giờ, cuối cùng không nghĩ nữa, kéo cao chăn, nằm trở về.
Trong chăn, quanh quẩn là hơi thở của cô và anh ……
Tuy rằng người đã đi rồi, thế nhưng bên cạnh còn lưu lại ấm áp thuộc về anh. Hạ Thiên Tinh rụt thân mình, bò đến bên chỗ anh ngủ, khuôn mặt nhỏ vùi thật sâu vào gối anh ngủ tối qua.
Cô nhớ tới tối hôm qua anh nói ghen, nhớ tới anh nói anh cùng Lan Diệp……
Thở dài. Tối hôm qua, cô thật rất là muốn hỏi anh rõ ràng. Tỷ như, anh nói anh ghen……
……………………
Bên kia.
Lúc Bạch Dạ Kình đến dưới lầu, Lãnh Phi sớm đã mở cửa xe chờ ở kia. Bạch Dạ Kình khom người đi vào, đem áo khoác trên người cởi ra, thuận tay gác ở một bên. Lãnh Phi liếc mắt một cái liền nhìn thấy cà vạt trên cổ anh.
Ngày đó khi cùng Tống Duy Nhất tổ chức hôn lễ, vốn là nó đã bị anh ném đi, sau lại vật vã tìm trở về. Nhưng khoảng thời gian trước thì lại không thấy anh mang. Bây giờ lại mang trên cổ, đây không phải là……?
Lãnh Phi châm chước. Tầm mắt nhìn dấu răng trên cổ anh, ý nghĩ trong đầu lập tức đã được xác nhận.
“Nhìn cái gì?” Bạch Dạ Kình đang nhìn IPAD, đầu cũng không nâng. Nhưng là từ trong giọng nói, Lãnh Phi xem như đã nghe ra, đây cũng không phải là loại áp suất thấp nặng nề mấy ngày hôm trước.
“Hôm nay tâm tình tổng thống rất tốt?” Lãnh Phi cả người đều thả lỏng rất nhiều.
“…… làm việc.”
Như thế kia mà vẫn làm việc? Khóe môi cư nhiên còn có nhàn nhạt ý cười. Lãnh Phi thử nói: “Dấu răng kia trên cổ ngài, có phải nên xử lý một chút hay không?”
Bạch Dạ Kình giơ tay sờ soạng một chút, cho tới bây giờ còn có thể sờ đến dấu vết kia. Nhớ tới trên cổ trên người cô cũng lưu trữ dấu hôn thuộc về anh, nhớ tới bộ dáng cô vừa thẹn thùng vừa bực bội, vẻ mặt lại mềm mại hơn vài phần, chỉ nói: “Không cần.”
Không cần?
Lãnh Phi lo lắng, “Cái này nếu để cho nhà báo nhìn thấy, có khả năng lại tung tin bậy bạ?”
“Hoan ái, bất quá chỉ là việc bình thường. Nếu tôi thật sự không chạm vào nữ sắc, không phải là càng để họ có cơ hội tung tin thái quá hơn không?”
Tổng thống bất quá cũng chỉ là người bình thường.
Tổng Thống tiên sinh nói như thế, Lãnh Phi cũng không hề nói thêm cái gì. Bất quá, nhìn dáng vẻ, từ hôm nay trở đi, toàn bộ văn phòng tổng thống đều được chuyển biến tốt đẹp. Đây thật là một tin tức tốt!
……………………
Hạ Thiên Tinh ngủ đến hơn 8 giờ, lên làm bữa sáng, cô cũng nói trước với Ngô Khung để anh ta trực tiếp đưa Đại Bạch đến trường học, tự cô sẽ lái xe qua.
Mới vừa tắt điện thoại với Ngô khung, điện thoại của Dư Trạch Nam cũng liền được thông.
Anh ta hiển nhiên là bộ dáng vừa tỉnh vì say rượu một đêm, nói chuyện còn mê mê hoặc hoặc, nhưng thật ra không có quên ngày hôm qua đã đáp ứng chuyện của Hạ Đại Bạch, “Cần tôi đi qua không? Nếu có bây giờ tôi lập tức rời giường tắm rửa.”
“Không cần.”
“Vậy làm sao bây giờ? Hoạt động gia đình chỉ một mình cô?”
“Chỉ có thể như vậy.”
Dư Trạch Nam biết cô không muốn mình tham gia, anh ta cũng không phải là người không biết điều, cũng không miễn cưỡng. Chỉ hỏi: “Người anh em của tôi... cảm xúc có tốt chút nào không?”
“Tôi còn chưa gặp nó, lát nữa tới trường học rồi nói.”
“Em an ủi nó thật tốt. Ngày hôm qua nhìn nó như vậy, thoạt nhìn là rất khó chịu.”
“…… Tôi biết.” Hạ Thiên Tinh cảm thấy việc an ủi nhóc con này, đại khái nên là Bạch Dạ Kình tự mình nói rõ ràng với nhóc.
“Nếu thật sự không cần tôi, tôi tiếp tục ngủ.” Dư Trạch Nam lười nhác ngáp một cái, muốn ngủ tiếp. Cô nhớ tới cái gì, mở miệng: “Dư nhị thiếu gia, về sau ngài uống ít rượu chút đi, tôi thấy anh uống xong chẳng những điên lên, còn tự vẽ ra vài chuyện”
“Cái gì?” Dư Trạch Nam cười xấu xa, “Không phải là nói cô là bạn gái tôi, còn làm cái gì không nên làm với cô đúng không?”
Hạ Thiên Tinh trợn trắng mắt. Gia hỏa này căn bản không có đứng đắn. Cũng khó trách tối hôm qua lại nói những việc lung tung rối loạn.