Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Chương 278: Bạch tiên sinh và Bạch phu nhân (7)



Edit: Phi Phi

Beta: Quỳnh

"Không muốn tắm nước lạnh." Anh trả lời, quả thực là đúng lý hợp tình.

"......" Hạ Thiên Tinh tức giận. Cho nên, tên gia hỏa này nửa đêm đến phòng cô, sẽ không phải là phát tiết dục vọng sinh lý chứ?

.................................

Lúc này đây anh không hề giống như hai lần trước thô bạo hoặc là nóng nảy như vậy.

Là ôn nhu. Kiên nhẫn.

Cực lực chiếu cố cảm thụ của cô, cũng không vội vã muốn cô. Hạ Thiên Tinh cả người xưa nay chưa từng thả lỏng như vậy, chỉ là lần lượt hôn môi nhưng làm cô cảm thấy anh đang hôn sâu vào linh hồn, run sợ không ngừng.

Chờ tên đã lên dây, cô mới miễn cưỡng bắt lấy một tia lý trí, ngăn anh, hỏi: "Có...... Áo mưa không?"

"Bây giờ?" Mặt Bạch Dạ Kình ẩn nhẫn thống khổ, ở trên chóp mũi nhỏ xinh của cô cắn một ngụm.

Trên người anh bây giờ kiếm đâu ra áo mưa? Trong thế giới của anh căn bản không có loại sinh vật là phụ nữ, yêu cầu anh dùng cái này, trừ phi anh đang làm với người phụ nữ bên ngoài!

"Nhưng...... Tôi không muốn tự dưng lại mang thai......" Hạ Thiên Tinh thở hổn hển, ánh mắt mê ly nhìn anh. Bạch Dạ Kình biết ý nghĩ của cô, khi mang thai Đại Bạch, cô chịu phê bình đã đủ nhiều. Trước mắt tình hình của hai người xác thật không thể có con. Rất nhiều chuyện đều buộc phải giải quyết.

"Tôi đi mua!" Sau khi trầm ngâm, anh khẽ cắn môi.

"Bây giờ sao?" Hạ Thiên Tinh thanh tỉnh vài phần, bây giờ chính là đang ở phủ tổng thống, không phải ở tiểu khu của cô, nơi này đi ra ngoài tìm siêu thị thì rất xa.

"Ừ." Anh gật đầu.

Hạ Thiên Tinh không nỡ để anh chạy xa như vậy, trời lạnh không nói, bây giờ đã 0 giờ, từ đây đến siêu thị gần nhất cũng không gần. Huống hồ, bây giờ bên ngoài gió lớn như vậy, lập tức sẽ có mưa to. Lại nói, quay lại một chuyến cũng mệt mỏi đến quá sức.

Cô kéo anh một chút, trên mặt ửng hồng, "Không cần, ngày mai tôi...... tự uống thuốc là được......"

Dù sao hai lần trước đều là như vậy, một lần nữa cũng không khác gì.

Thần sắc của anh trầm xuống, từ trên nhìn xuống cô, "Hai lần trước em đều uống thuốc sao?"

Cô không biết vì sao sắc mặt anh lại khó coi như vậy, chỉ ngoan ngoãn gật đầu, có chút ủy khuất, "Hai lần trước anh cũng không dùng áo mưa......"

Bạch Dạ Kình cau mày. Những loại thuốc này hoặc nhiều hoặc ít đều có chút tác dụng phụ.

"Về sau không cần uống!" Bạch Dạ Kình bắt lấy chăn, đắp lên thân thể của cô, buộc mình không nhìn nữa, "Tôi đi một chút sẽ về tới, đừng cử động, ở chỗ này chờ tôi trở lại!"

Dừng một chút, anh bổ sung một câu: "Rất nhanh!"

Đáng chết! Loại thời điểm này chạy ra đi mua áo mưa, tuyệt đối là loại tra tấn! Nếu có thể, bây giờ anh chỉ nghĩ ở trên giường đem cô ăn sạch sẽ!

........................

Bạch Dạ Kình thật sự mặc quần áo muốn đi, Hạ Thiên Tinh lại không muốn anh lăn lộn như vậy. Cô lại uống thuốc thêm một lần kỳ thật cũng sẽ không ảnh hưởng gì nhiều.

Nhưng mặc kệ thế nào, giờ này khắc này trong lòng lại là ngọt ngào.

"Chờ một chút......" Cô gọi anh một tiếng, xốc chăn, trực tiếp đỏ mặt từ trên giường trượt xuống dưới.

Ánh mắt anh khẽ biến, đáy mắt có ám mang hiện lên, híp mắt nhìn cô. Hạ Thiên Tinh cũng không hề kéo anh, ngược lại là ôm chầm cổ anh, nhón mũi chân hôn anh. Thân thể mềm mại dính sát vào anh.

Đáng chết!

Người phụ nữ này đang dụ dỗ anh!

Anh kéo tay cô xuống, "Đừng xằng bậy, tôi đi một chút sẽ về tới!"

Cô không thuận theo, tiếp tục.

Bạch Dạ Kình chỉ cảm thấy không thể nhịn được nữa!

Ánh mắt anh sâu thêm mấy phần, "Xem ra, đêm nay ăn em trước rồi nói!"

Rất mau, Hạ Thiên Tinh liền hối hận. Chính mình không nên to gan đi trêu chọc anh như vậy. Kết quả, cô lại bị anh "khi dễ" đến quá sức.

Khi hai người cùng nhau leo lên đỉnh cực hạn của thiên đường, anh bắt lấy khuôn mặt nhỏ đã hoàn toàn mê loạn của cô, hôn môi cô. "Em là người phụ nữ của tôi, về sau, không cho phép lại cùng đàn ông khác đi gần như vậy, hiểu không?"

Hạ Thiên Tinh nghe ra được, cô ở cùng Dư Trạch Nam, anh là thật sự ghen tị.

Cười.

Cằm nhẹ nhàng đè ở trên vai anh, thân thể hai người còn dây dưa, không tách ra, "Vậy...... Giao tiếp bạn bè bình thường cũng không thể sao?"

"Có thể." Thật ra anh rất hào phóng, thế nhưng nháy mắt tiếp theo lại bồi thêm một câu, "Bạn bè là nam thì phải bảo trì khoảng cách thích hợp."

"......" Cô mệt mỏi ghé vào trên vai anh, chu chu miệng, lẩm bẩm: "Chỉ cho quan châu đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn."

Bạch Dạ Kình tự nhiên biết cô nói chính là chuyện của anh cùng Lan Diệp, anh nâng cái ót của cô, đem mặt nhỏ xinh đẹp của cô nâng lên, trịnh trọng nói: "Không có lần sau. Em cũng giống vậy!"

"Không có lần sau" tự nhiên là chỉ anh sẽ không để cho Lan Diệp lại chạm vào anh. Mặt sau câu nói kia là không cho phép cô và Dư Trạch Nam quá gần gũi.

Thật là bá đạo a!

Thế nhưng trong lòng Hạ Thiên Tinh lại không cảm thấy phản cảm. Ngược lại cảm thấy hơi có chút ngọt. Cười một cái, lại bò trở lại trên vai anh. Anh bắt áo ngủ của cô, tùy ý khóa lại trên người cô, ôm cô đi vào phòng tắm tắm rửa.

Một lần nữa nằm ở bên người anh, cảm thụ đêm nay cùng tối hôm qua hoàn toàn không giống nhau......

Có lẽ là đêm nay trận hoan tình này quá ôn nhu lại quá đầu nhập, lại có lẽ là đáy lòng chồng chất vướng mắc trong đêm nay đều nói ra rành mạch, cho nên cô đối với anh, liền có quá nhiều quyến luyến không diễn tả được.

Lúc cánh tay dài của anh ôm cô, cánh tay mảnh khảnh của cô cũng theo bản năng ôm chặt anh.

Hô hấp của anh lập tức nặng nề hơn rất nhiều.

Vừa nãy ở một khắc cuối cùng tuy rằng không có phóng thích ở trong thân thể cô, nhưng vẫn khá nguy hiểm. Cho nên, anh tận lực khắc chế, không dám lại muốn cô lần thứ hai.

"Anh muốn ngủ không?"

Hạ Thiên Tinh nhẹ nhàng mở miệng. Ngoài cửa sổ, lúc này gió đang gít rào, như là sói tru, có chút dọa người. Nhưng trong phòng ngủ lại là một mảnh ôn nhu cùng kiều diễm.

"Chưa." Không hề buồn ngủ, vừa mới muốn qua cô, thân thể không nói đến, đáy lòng kích động quá rõ ràng, thật lâu không thể nào bình tĩnh.

Kỳ thật, đây là lần đầu tiên hai người hoà hợp như vậy, ôn nhu với nhau như vậy......

Cùng với cảm giác hai lần trước là hoàn toàn bất đồng. Hai lần trước càng là anh muốn nhiều, cô thừa nhận. Lúc này đây, lại là hưởng thụ lẫn nhau. Mỗi một lần anh thâm nhập như là chạm đến linh hồn lẫn nhau. Cái loại linh hồn này cùng cảm giác cả hai va chạm rất khó dùng bất cứ ngôn ngữ nào để hình dung.

Cánh tay dài của Bạch Dạ Kình bao quát, đem cô ôm lên trên người mình ngủ. Hạ Thiên Tinh lại không giãy giụa, tựa hồ cô cũng rất thích loại cảm giác này, thân mình rụt rụt, ghé vào trên ngực anh, nghe tim anh đập, nhắm hai mắt.

"Em luôn cảm thấy, anh cách em rất xa xôi......" Thật lâu sau, cô đột nhiên nhẹ sâu kín mở miệng. Thanh âm mờ ảo giống như sợi bông.

Bạch Dạ Kình không nói chuyện, tay đặt ở trên lưng cô, hơi ngừng một chút.

Ánh mắt dừng ở trên khuôn mặt nhỏ của cô. Sợi tóc đen nhánh phác hoạ ra khuôn mặt nhỏ trầm tĩnh của cô.

Cô cũng không ngẩng đầu nhìn anh, chỉ là hai tay ôm anh càng siết. Siết đến nỗi như là sợ hơi lơi lỏng một chút anh sẽ liền biến mất.

Nhưng mà chỉ sợ, cho dù giống như bây giờ ôm anh, cô cũng biết bọn họ kỳ thật không phải là người cùng một thế giới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.