Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Chương 303



Nếu thật là như vậy thì tiểu thiếu gia cũng quá đáng thương! Một khi sự thật này bị vạch trần, đứa trẻ vô tội sẽ phải chịu bao nhiêu dị nghị cùng tổn thương? Quả thực không dám tưởng tượng. Tổng thống tiên sinh và Hạ tiểu thư vốn bởi vì thân phận xa cách, khó có thể ở cùng một chỗ.

Nhưng bây giờ nếu đổi lại thành thân phận như vậy thì không chỉ là khó có thể ở cùng một chô, căn bản là không thể ở cùng một chỗ. Họ hàng vốn không thể kết hôn, hơn nữa tổng thống tiên sinh có thân phận đặc biệt... Tâm sự Lãnh Phi nặng nề, đến cùng vẫn gọi về nước, bảo trong nước tra rõ lại một lần nữa. ... Lúc đầu Bạch Dạ Kình nói, một tuần sau trở về, kết quả, đến ngày thứ sáu thứ bảy, anh vẫn chưa về nước. Bay từ nước M đến nước láng giềng của nước M. Bây giờ cuối tuần Hạ Thiên Tinh đều mang con đến Lương thành.

Đêm khuya, cô không ngủ được, ngồi ở trong sân, lấy điện thoại ra, nhìn một chút, điện thoại hoàn toàn không có động tĩnh, liền bỏ lại vào trong túi. Anh đi tròn mười ngày. Nhưng, mấy ngày nay, anh hầu như không liên lạc với mình.

Bời vì lệch múi giờ, cộng thêm cô biết anh bề bộn nhiều việc, cho nên, chỉ gọi cho anh vào lúc đêm khuya ở bên kia. Thế nhưng, hai người thường không thể nói rõ hai câu, thái độ của anh hơi lạ, như là lãnh đạm, nhưng tựa hồ không phải.

Nhiều lúc, cô gọi cho anh, anh không nhận. Mấy ngày nay, lần đầu tiên, anh một cú điện thoại cũng không chủ động gọi cho cô. Hạ Thiên Tinh đang suy nghĩ, có phải ngày đó mình ở trong điện thoại nói không nhớ anh, anh thực sự giận? Anh đúng là người thích dỗi, nhưng hẳn là cũng không vì chuyện nhỏ mà giận lâu như vậy, ngay cả điện thoại của cô cũng không nhận. Cô thở dài, ngửa đầu nhìn trời sao, tâm tình ủ dột.

Cô nghĩ, chắc do mình suy nghĩ nhiều quá! Nhưng... Rốt cuộc khi nào anh trở về? “Tại sao còn chưa ngủ?”

Trầm Mẫn từ trong nhà bọc áo choàng đi ra: “Ngủ nhanh lên, cũng nửa đêm rồi.

Ngồi bên ngoài, cẩn thận bị cảm.”

Cô hoàn hồn, đứng dậy: “Con đi ngủ đây, mẹ cũng mau ngủ đi.”

Trầm Mẫn gật đầu, nhìn cô vào phòng, Trầm Mẫn mới quay trở lại, tắt đèn. Hạ Đại Bạch đang ngủ trên thảm nền Tatami.

Quấn chăn bông lớn, ngủ rất sâu.

Chắc là do nóng, trên trán bé thấm một tầng mồ hôi mỏng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn lúc này cũng đỏ rực. Hạ Thiên Tinh lấy một chiếc khăn lông khô từ trong phòng vệ sinh, ôm bé từ trong chăn ra.

Hạ Đại Bạch ngâm khẽ, không có tỉnh.

Cô cởi áo lông cho bé, lấy khăn lông khô lau mồ hôi trên lưng bé, rồi mới đặt bé lại vào trong chăn. Cô say sưa nhìn cậu bé đáng yêu, trong lòng tràn đầy trìu mến.

Ngón tay, không tự chủ bò lên trên ngũ quan nho nhỏ của bé.

Vật nhỏ này, càng ngày càng giống ba. Ngũ quan, mơ hồ có thể nhìn thấy một ít dấu vết. Nhớ tới người đàn ông kia, trong lòng Hạ Thiên Tinh lại trồi lên mất mát.

Loại cảm giác này, thật không dễ chịu.

Cuối cùng, cô lắc đầu, không cho phép mình nghĩ tiếp, tắt đèn, ôm Hạ Đại Bạch cố gắng ngủ. ... Không biết ngủ bao lâu, lúc cô đang ngủ say, điện thoại đột nhiên reo lên. Cô bị kinh động, mê mẩn, nửa mê nửa tỉnh.

Tay quờ lung tung, cầm máy vào tay, nhìn hai chữ "Tiểu Bạch " trên màn hình, lập tức tỉnh lại.

Tim đập mạnh loạn nhịp. Không biết vì sao, trong lòng mơ hồ có chút trổng rỗng.

Rốt cuộc mình không thể hào phóng, hay là đang tức giận. Cô hít hít mũi, tắt tiếng điện thoại, ném ở một bên, định mặc kệ.

Ép mình ngủ, nhưng, làm thế nào cũng không ngủ được. Sau năm phút, điện thoại gọi lại, đã là 3 cuộc rồi.

Trong lòng cô thầm kinh ngạc. Anh là người có tính tình thế nào, cô hiểu rõ.

Kiêu ngạo, lại không được tự nhiên, loại chuyện mặt dày này, anh tuyệt đối không làm được.

Cho nên, trong tình huống bình thường, căn bản sẽ không gọi liên tiếp mấy cuộc điện thoại! Trong lòng, không khỏi có chút khẩn trương.

Cô đang muốn gọi lại, kết quả, điện thoại lại vang lên.

Lần này, cô không do dự, trực tiếp đặt bên tai. “Ngủ?”

Anh hỏi.

Trong âm thanh, có thể nghe ra được vài phần mệt mỏi. “...

Ừ.”

Hạ Thiên Tinh chỉ dám giả vờ mới tỉnh, miễn cưỡng ngáp một cái, Nếu anh biết mình cố ý không nghe điện thoại của anh, chỉ sợ lại giận. “Ra mở cửa cho anh.”

“...

Cái gì?”

Hạ Thiên Tinh nghĩ chắc mình nghe lầm. “Mở cửa.”

Anh chỉ nói hai chữ, không đợi Hạ Thiên Tinh hỏi lại, trực tiếp ngắt điện thoại. Cô cầm điện thoại, nằm trong chăn.

Lời này của anh...

Có ý gì? Mở cửa? Anh đã về? Nhưng cô đang ở Lương thành! Anh sẽ không tưởng rằng cô đang ở phòng trọ đấy chứ!? Trong đầu Hạ Thiên Tinh bốc lên đủ loại vấn đề, thế nhưng động tác không chậm chạp, từ trong chăn chui ra ngoài, mặc bộ đồ ngủ mèo lông xù rón rén đi ra ngoài. Cô ôm suy nghĩ anh tìm sai chỗ, chạy đi mở cửa.

Ban đêm, trời đông giá rét, lạnh thấu xương. Không ôm bất kỳ hy vọng nào, kết quả, vừa mở cửa ra, liền giật mình tại chỗ. Ngoài cửa, có một chiếc xe.

Trong xe, không mở đèn, chỉ có ánh trăng lạnh lẽo chiếu vào. Anh ngồi ở ghế tài xế, hút thuốc.

Đầu thuốc chợt sáng chợt tắt trong xe tối om, chiếu rọi đường nét lập thể của anh. Không biết có phải là do đợi quá lâu hay không, anh thoạt nhìn tâm trạng không tốt, vẻ mặt căng thẳng.

Ngũ quan đẹp mắt, lúc này cũng có vẻ hơi sắc bén. Ánh mắt của anh chống lại cô, Hạ Thiên Tinh sững sờ, anh dập thuốc lá, ở trong xe dùng tay ra hiệu, ý bảo cô mở cổng ra. Cô hoàn hồn, nhanh chóng mở cổng.

Anh trực tiếp lái xe vào trong sân. Hạ Thiên Tinh còn đang suy nghĩ, người này về từ lúc nào, sao lại một mình lái xe đến Lương thành.

Còn có, không phải là không nhận điện thoại của cô sao, sao bây giờ lại biết tới chỗ này tìm mình? Nghĩ đến những ngày qua, thái độ của anh lạnh nhạt, trong lòng Hạ Thiên Tinh liền có chút ủy khuất, có chút khó chịu.

Sau khi cô mở cửa, chỉ im lặng không lên tiếng chờ anh xuống xe. Bạch Dạ Kình trong xe, nặng nề nhìn cô một cái, chậm rãi xuống xe. Lại quan sát cô trên dưới, hỏi: “Làm sao mặc như vậy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.