Hạ Đại Bạch cười hì hì: "Nếu bị cảm có phải con có thể không đi học mà ở đây chơi với bà không?"
"Đừng tưởng rằng mẹ không biết con có ý gì, muốn chơi cùng Đại Mao và Nhị Mao, nếu chơi đến bị cảm thì mẹ lập tức đưa con đi khám bệnh, sau này sẽ ném con cho ông bà nội, không cho con đến Lương Thành nữa."
Hạ Đại Bạch quả nhiên sợ, nói nhỏ một tiếng liền ngậm miệng lại.
Bạch Dạ Kình đứng ở cửa nhìn hai mẹ con, trong lòng chảy dòng nước ấm.
"Tiểu Bạch."
Hạ Đại Bạch thấy anh liền kêu lên.
Hồi thần, anh chậm rãi đi qua đứng bên cạnh hai người bọn họ, bé gội đầu, anh đánh răng.
Hạ Đại Bạch còn muốn nghịch ngợm, muốn bôi bọt lên mặt Đại Bảo, bị anh trợn mắt nhìn liền ngoan ngoãn không dám lộn xộn.
Đứa nhỏ gội đầu xong, anh cũng đánh răng xong.
Hạ Thiên Tinh ôm Đại Bạch về phòng sấy tóc.
Quay đầu nói với anh: “Anh vào bếp ăn sáng đi, còn nóng.
Nhưng rất đơn sơ, anh ăn tạm đi.”
Bạch Dạ Kình nhìn phòng bếp, ngược lại không vào bếp mà đi theo cô.
Hạ Thiên Tinh cầm máy sấy tóc, sấy tóc mềm mại nhung nhung của Đại Bạch, thấy anh đi vào, hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Anh cầm lấy máy sấy tóc, nói: “Để anh làm.”
Hạ Thiên Tinh không dám tin tưởng.
Hạ Đại Bạch ngẩng đầu lên, khó hiểu nhìn anh.
“Nhìn cái gì?”
Anh bị ánh mắt kia của đứa nhỏ nhìn khắp người không được tự nhiên, nhíu mày lại.
“Tiểu Bạch.”
Một lúc lâu, Hạ Đại Bạch lầm bầm kêu anh.
“Ừ.”
“Cái đó… có phải ba lại không cần con và Đại Bảo không?”
“…”
Anh lười để ý bé.
“Nếu không tại sao ba phải lấy lòng con?”
Bạch Dạ Kình gõ đầu bé: “Nhiều lời như vậy, không cần con cũng không được.”
Anh hiếm có biểu diễn tình thương ba con, vốn là hình ảnh ấm áp, kết quả bị tên nhóc không thức thời này phá.
Hạ Thiên Tinh4ở bên cạnh cười, đưa tay sờ đầu đứa nhỏ, chỉ huy: “Chỗ này, chỗ này còn ướt.
Ừ, đừng để gần như vậy, sẽ bị phỏng.
Ừ, khoảng cách này, đúng rồi.”
“Cũng không tệ lắm, chỉ là cách sấy chưa quen, tập dần dần.”
Cô ở bên cạnh tiếp tục lải nhải, hai tay để sau lưng.
Bạch Dạ Kình đen mặt.
Hạ Thiên Tinh cố ý, khiêu khích ngẩng đầu nhìn anh.
Hừ, ai bảo anh nói cô ngu ngốc.
Một tay Bạch Dạ Kình kéo cô, trừng phạt cắn lên môi cô.
Ngay trước mặt con trai, anh không có cố kỵ, nhưng Hạ Thiên Tinh quẫn bách.
“Aiya, nóng chết người.”
Hạ Đại Bạch che mắt, không ngừng nhảy trên đất: “Con phải nói cho bà ngoại, ba mẹ nói yêu đương không quan tâm con.”
Hạ Thiên Tinh ngắt lỗ tai bé: “Tiểu bại hoại.”
Hẳn là do có ba lại có mẹ, tâm tình Hạ Đại Bạch đặc biệt tốt.
Sấy tóc xong, vui vẻ hát bài hát thiếu nhi đi tìm Đại Mao Nhị Mao, không buồn không lo.
Bạch Dạ Kình ăn sáng xong, từ phòng bếp đi ra thấy cô muốn đi ra ngoài.
“Đi đâu?”
“Đi trấn trên.”
Hạ3Thiên Tinh nói: “Mẹ em đi mua thức ăn, em sợ mẹ xách không nổi.”
Bạch Dạ Kình không nói gì, chỉ đeo khẩu trang, đi sát bên cạnh cô, rõ ràng anh muốn đi cùng cô.
Hạ Thiên Tinh cũng cho anh đi dùng, hỏi: “Hôm nay anh không đi sao?”
“Muốn anh đi như vậy?”
Anh kéo tay cô từ trong túi ra, lòng vào tay mình.
Đối với sự bá đạo của anh, Hạ Thiên Tinh đã sớm thành thói quen.
Nếu là người khác, nắm tay sẽ không có thái độ như vậy.
“Không có, em sợ anh bận rộn.
Em biết gần đây anh đặc biệt bận rộn.”
Bạch Dạ Kình nói: “Gần đây muốn thả lỏng, nên xin nghỉ hai ngày rồi.”
Cô sửng sốt, không nghĩ đến anh có thể nhìn thấu tâm tư cô.
“Em chỉ muốn chia sẻ với anh.
Sợ một mình anh khó chịu trong lòng.”
Bạch Dạ Kình vuốt tóc cô.
Không phải là không nguyện ý nói với cô, chỉ là có vài chuyện, một mình anh chịu đựng là được.
“Chuyện đã qua cho nên không nhắc lại nữa.”
Anh nhếch môi: “Bây giờ đã không sao.”
“Không sao thật?”
Cô không yên tâm.
“Nếu có chuyện, em hôn anh là chuyện gì cũng tốt.”
Hạ Thiên Tinh ngắt anh.
Còn có thể nói giỡn, đáp lại cô, vậy chứng minh không có chuyện gì.
Cô thả lỏng theo.
Hai người nắm tay đi đến trấn trên.
Điện thoại của anh đột nhiên vang lên.
Bạch Dạ Kình lấy ra nhìn, sắc mặt trầm xuống, không có nhận, trực tiếp nhét vào túi.
Hạ Thiên Tinh cho là chuyện làm ăn, cũng không để ý đến.
Nhưng điện3thoại trong túi anh không ngừng vang.
Anh thấy phiền, mi tâm càng nhíu chặt.
“Có phải có chuyện gì hay không?”
Hạ Thiên Tinh lo lắng hỏi.
Anh không đáp, hình như thấy gì, chợt đi vào một cửa hàng.
Đi hai bước, phát hiện cô còn ở bên ngoài, đưa tay kéo cô vào.
Đây là cửa hàng đồ ngủ.
Không nên nói là tiệm đồ lót.
Mặc dù có bán đồ ngủ, nhưng phần lớn là đồ lót.
Toàn bộ đều là đồ nữ, đi dạo ở bên trong cũng đều là cô gái.
Trừ Bạch Dạ Kình giờ phút này đứng ở bên trong, hơn nữa là chủ động đứng bên trong.
Anh đeo khẩu trang, còn dư lại hai mắt, nhìn quanh tiệm, hồn nhiên không kiêng kỵ.
Hơn nữa, bề ngoài của anh trong trấn nhỏ này vô cùng nổi bật.
Cho nên, vừa đi vào, tất cả phụ nữ trong tiệm bất kể là nhân viên hay là khách đều đưa mắt nhìn anh.
Hạ Thiên Tinh rõ ràng là phụ nữ lại cảm thấy lúng túng không chịu được.
“Anh sẽ không muốn mua đồ cho em chứ?”
Cô ghé vào bên tai anh, thanh âm nhẹ nhàng: “Trong nhà2em còn mấy cái mới, bây giờ không cần mua.”
Bạch Dạ Kình nghiêng mặt nhìn cô: “Muốn anh mua?”
Anh nói xong, còn đưa tay sờ một bộ đồ lót, cau mày, dáng vẻ nghiêm túc chấm điểm: “Không được, chất lượng quá kém.”