Giọng nói của Vị Ương càng lúc càng nhẹ, càng lúc càng chậm.
Giống như sợi bông bay phớt phơ. Chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi qua, sẽ biến mất không còn dấu vết gì nữa.
Hạ Thiên Tinh cầm tay cô ấy, muốn truyền tất cả sức lực của bản thân cho Trì Vị Ương. Nhưng bàn tay cô ấy vẫn lạnh như băng, cái lạnh khiến cô run rẩy.
Buổi chiều sẽ tiến hành phẫu thuật.
Hạ Thiên Tinh đưa Trì Vị Ương ra quán ăn trước cổng bệnh viện ăn cơm. Bữa trưa, cô cũng không ăn được mấy, tâm trạng vô cùng nặng nề.
Hai người chỉ ăn qua loa cho xong bữa rồi quay lại bệnh viện. Bạch Dạ Kình gọi điện tới, hỏi cô: “Sao lại không đi làm?”
Hạ Thiên Tinh quay đầu liếc nhìn Vị Ương, thở dài: “Em đến bệnh viện cùng Vị Ương!”
“Cô ấy ốm sao?” Bạch Dạ Kình hỏi: “Có cần anh gọi điện tới bệnh viện để viện trưởng sắp xếp không?”
“Không cần đâu!” Hạ Thiên Tinh nhỏ giọng nói: “Có lẽ lát nữa bác sĩ Phó sẽ tới!”
“Có chuyện gì cần anh giúp thì gọi điện cho anh!”
Hạ Thiên Tinh nghe thấy anh nói vậy, thật sự cảm thấy rất ấm lòng, gật đầu: “Được, em biết rồi!”
Đứng một lúc thì có tiếng bước chân vội vã vang lên. Hạ Thiên Tinh theo bản năng quay đầu lại, chỉ thấy Phó Dật Trần đã tới. Mỗi lần gặp anh ta đều có dáng vẻ ung dung. Mà lần này trông anh quá thất thố. Bước chân lộn xộn, vẻ mặt lo lắng.
Hạ Thiên Tinh tạm biệt Bạch Dạ Kình, cúp di động.
Cô cũng không đi, chỉ đừng nhìn hai người họ từ xa.
Trì Vị Ương không ngẩng đầu lên nhưng nghe tiếng bước chân, cô cũng biết anh tới. Ánh mắt cô vẫn nhìn dưới đất, một đôi giày da nam xuất hiện trước tầm mắt cô, lông mi cô run rẩy, hốc mắt nhòa lệ.
Một lúc lâu sau, hai người họ cũng không nói với nhau câu nào.
Phó Dật Trần ngồi xuống bên cạnh cô. Hai tay khoanh trước ngực, khẽ vuốt mặt. Giống như cố gắng ổn định tâm trạng. Thật vất vả mới tìm được giọng nói của mình.
“Đứa bé của ai?” Anh đã cố gắng khiến bản thân nghe bình thường một chút. Nhưng vừa mở miệng, giọng của anh đã khản đặc.
Trì Vị Ương ngồi im tại chỗ, sắc mặt tái nhợt cực kỳ đáng sợ. Cả người như bị khoét mất linh hồn, chỉ còn lại cái xác.
Cô im lặng, không lên tiếng.
“Là người đàn ông lần trước hẹn em đi xem phim.” Phó Dật Trần mở miệng, từng tiếng rất nặng nề. Đôi môi anh run rẩy, anh không thể kiềm chế sự ghen tị trong lòng được.
Cô vẫn im lặng như cũ.
“Hay là người đàn ông em đi xem mắt và được anh ta đưa về nhà hôm trước?” Anh lại hỏi lần nữa. Giọng càng lúc càng nặng, giống như ẩn chứa lửa giận, giống như cố gắng đè nén đau đớn.
Trì Vị Ương khẽ cười một tiếng. Nụ cười kia còn khó coi hơn là khóc.
“Đừng hỏi nữa. Ba của đứa bé kia, bác sĩ Phó chưa từng gặp đâu!” Giọng nói cực kỳ thản nhiên.
Hai tay Phó Dật Trần nắm chặt thành quyền, xương khớp đến mức trắng bệch.
“Anh ta không biết em mang thai sao?” Vào lúc này, trên hành lang không có ai khác ngoài ba người bọn họ.
Phó Dật Trần không đè nén được ảm xúc, trong không khí yên tĩnh càng khiến giọng nói anh rõ ràng hơn. Ai cũng có thể nhận ra được sự rủn ẩy của anh. Anh suốt ngày ở trong bệnh viện, biết bệnh viện giữ yên lặng nhưng anh không thể khống chế được.
Anh yêu cô như vậy. Yêu đến bây giờ vẫn không dám đến gần cô. Nhưng mà anh cũng không cam lòng để người đàn ông khác làm nhục cô rồi đến mức cô phải phá thai.
“Có biết hay không thì có quan hệ gì chứ? Dù sao tôi vẫn định bỏ đứa bé này!” Trì Vị Ương cố gắng không để mình rơi nước mắt. Cô ngước mặt lên, cố gắng nuốt tất cả nước mắt và đau khổ vào trong lòng. Cô nhìn anh: “Nếu bác sĩ Phó đã tới đây thì nể tình chúng ta là bạn học cũ với nhau, hãy giúp tôi sắp xếp một chút đi. Tôi muốn nhanh chóng làm phẫu thuật!”
Bác sĩ Phó? Bạn học cũ?
Từng câu từng chữ giống như từng chiếc kim đâm vào trái tim Phó Dật Trần.
Anh gằn từng chữ: “Em chắc cũng hiểu rõ, khi phá thai rất hại cho sức khỏe em!”
Trì Vị Ương nghiêng đầu nhìn anh, vẫn luôn nở nụ cười: “Cho nên, ý anh là, tôi nên sinh đứa bé này ra sao?”
Cái này, là cô cố ý. Đứa bé thuộc về người đàn ông khác, liệu anh có hi vọng mình sinh ra không?
Cô rất muốn nghe câu trả lời của anh.
Phó Dật Trần mím chặt môi, không lên tiếng. Sau đó, anh đứng bật dậy, đấm một quyền vào tường. Mu bàn tay đầy máu. Mà trên vách tường trắng kia cũng vẫn lưu lại vết máu của anh. Trông cực kỳ kinh người.
Đứa bé này, anh vừa hi vọng cô có thể sinh nó ra vừa không muốn chút nào. Anh không muốn nghĩ tới chuyện cô và người đàn ông khác đã làm chuyện kia, giờ cô lại còn mang thai con của người đàn ông, trong lòng anh đầy lừa giận, cực kỳ ghen tuông có thể thiêu đốt anh bất cứ lúc nào.
Anh không thể chạm vào người phụ nữ khác. Duy chỉ có một lần mất khống chế là vào tháng trước khi anh quá say. Anh đã làm chuyện đó với một cô gái có dáng vẻ tương tự cô.
Khi đó, anh nghĩ đó thật sự là cô. Nhưng hôm sau khi tỉnh lại mới phát hiện tất cả chỉ là ảo giác.
Giống như trừng phạt đêm đó anh mất đi khống chế, cô lại mang thai đứa con của người đàn ông khác.
“Giúp tôi sắp xếp đi. Đứa bé là của tôi, cũng không phải anh mới quyết định chuyện của tôi!”
Giọng nói Trì Vị Ương vang lên sau lưng anh.
Anh chậm rãi xoay người, hai mắt đau khổ nhìn cô. Ánh mắt kia, cô thấy rõ cô sắp khóc lên nhưng vẫn cúi đầu cố nén.
Cô cầm lấy bàn tay bị thương của anh, lấy khăn giấy nhẹ nhàng lau vết máu và bụi tường. Hành động của cô rất cẩn thận, nhẹ nhàng nhưng khiến cô đau lòng như dao cắt. Đây giống như cố gắng xóa hết tất cả ký ức, kỉ niệm của bọn họ vậy.
Đến hôm nay, tất cả mọi việc như cơn gió, sẽ không còn gì liên quan đến nhau nữa.
“Anh không cần đau lòng vì tôi, cũng không cần lo lắng cho tôi đâu. Tự tôi có thể lo cho bản thân rồi. Huống chi, tôi cũng không phải là đứa bé nữa!” Giọng nói Trì Vị Ương cũng đã thay đổi nhưng không dám ngước mắt nhìn vào người đàn ông đối diện. Chỉ chăm chú nhìn bàn tay đầy máu của anh.
Chỗ đó giống như trái tim của cô hiện giờ vậy. Đã bị anh phá nát như vậy, cho dù cô gắng thế nào cũng không thể lành lại được.
“Anh biết em đã trưởng thành rồi!” Em trưởng thành sớm muộn gì cũng phải thuộc về một người đàn ông khác. Anh yêu người phụ này từ rất lâu rồi. Anh cũng hiểu cả đời này, anh không thể yêu cô. Nhưng anh vẫn luôn cảm thấy không cam lòng.
“Chẳng qua ở đây của anh rất đau!” Phó Dật Trần siết chặt nắm đấm, đấm vào ngực trái. Chỗ đó giống như bị thủng một lỗ vậy.
Một giọt nước mặt tràn khỏ khóe mặt Trì Vị Ương.
Phó Dật Trần đột nhiên ôm chặt lấy cô, siết chặt lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô. Nhưng càng ôm chặt, thì trái tim càng lúc càng đau.
Cuối cùng, dường như vì anh không chịu nổi cơn đau đó, anh buông cô ra, lảo đảo xoay người rời đi, không quay đầu lại dù chỉ một lần.