Hạ Đại Bạch uất ức che đầu: “Mẹ xem mẹ xem, từ trước đến nay có bao giờ mẹ hung dữ với con đâu. Quả nhiên là “gần mực thì đen” mà, bị Tiểu Bạch làm hư mất rồi!”
“Nếu như con không thích mẹ cùng Tiểu Bạch ở gần như vậy, thế mẹ sẽ không kết hôn với ba con nữa là được.”
“Em nói gì?” Hạ Đại Bạch còn chưa kịp mở miệng nói gì, thì một giọng nói kèm theo sự nguy hiểm từ phía sau truyền đến. Nhịp thở của người đàn ông vang lên sau lưng, cúi người nhìn đỉnh đầu của cô: “Nói lại lần nữa cho anh nghe.”
Hạ Thiên Tinh cảm thấy lạnh sống lưng. Biết rõ tính tình của Bạch Dạ Kình thế nào, cô không cần quay đầu cũng biết được sắc mặt của anh lúc này, sao dám nói lại lời vừa nãy?
Bên cạnh, Hạ Đại Bạch nhìn cô, xong lại nhìn gương mặt căng cứng của người nào đó, cậu bé làm bộ mặt cười trên sự đau khổ của người khác, vừa rửa sạch bàn chải đánh răng, vừa cất giọng nói: “Tiểu Bạch, Đại Bảo nói ba quá hung dữ, căn bản không muốn lấy ba.”
Tiểu tử thúi!
Hạ Thiên Tinh trừng mắt nhìn cậu bé.
Bạch Dạ Kình cũng trừng mắt nhìn cậu bé.
Cậu bé vẫn xem như không có gì, tiếp tục lải nhải.”Cho nên, con nói này, bình thường ba phải dịu dàng chút mới được. Nếu không cũng sẽ có ngày con và Đại Bảo không thương ba nữa, lúc đó ba sẽ phải khóc thôi!”
Bạch Dạ Kình quét mắt qua, khiến cho thân thể bé nhỏ của Hạ Đại Bạch run lên. Bị dọa phải chạy đến ôm bắp đùi Hạ Thiên Tinh: “Đại Bảo, Tiểu Bạch thật là dữ.”
“Được rồi, anh đừng dọa con nữa.” Lúc này Hạ Thiên Tinh mới quay đầu liếc nhìn người đàn ông.
Bạch Dạ Kình nghe cô nói vậy, sắc mặt hòa hoãn đi rất nhiều, nói: “Anh đã sắp xếp người đi đón dì Trầm.”
“Hai chúng ta không cần đi sao?”
“Không có nhiều thời gian, không cần đi, trực tiếp gặp ở cục dân chính là được.”
Hạ Thiên Tinh gật đầu.
“Oh, con muốn đi xem Tiểu Bạch Đại Bảo kết hôn.” Hạ Đại Bạch vui vẻ không ngừng nhảy nhót, cầm chiếc khăn lông nhỏ có in hình hoạt hình của mình vẫy vẫy.
Sau lưng, hai người lớn chứng kiến cảnh này liền nhìn nhau cười.
Qua hôm nay, ba người họ đã chân chính là một gia đình rồi. Chỉ cần nghĩ đến, đã cảm thấy thỏa mãn từ trong thâm tâm.
“Anh đi sửa soạn chút đi.” Hạ Thiên Tinh xoay người lại, sờ sờ cằm dưới của anh, liền nói: “Nên cạo cả râu, em mặc quần áo cho Đại Bạch.”
Anh gật đầu, lại nhìn đứa nhỏ trong phòng vệ sinh, sau đó mới đi ra ngoài.
Hôm nay, Hạ Đại Bạch ăn mặc vô cùng đẹp trai. Mặc áo bông thật dày cho cậu thì cậu không chịu, kiên quyết phải ăn mặc cho lịch thiệp, áo sơ mi cộng thêm âu phục, trên cổ còn đeo một chiếc nơ nho nhỏ.
Cô bế cậu bé đi xuống, lúc đi đến phòng ăn, Bạch Dạ Kình đã ngồi trước bàn.
Thấy đứa nhỏ ăn mặc mỏng manh như vậy, mi tâm khẽ nhíu lại: “Sao lại mặc ít như thế?”
“Nghe nói hôm nay sẽ có tuyết đầu mùa, nếu tiểu thiếu gia muốn ra khỏi nhà, tôi thấy vẫn nên mặc ấm chút.” Quản gia ở bên cạnh mở miệng nói, tự mình bài trí bữa ăn sáng.
Bạch Dạ Kình quay lại ra lệnh cho người giúp việc bên cạnh: “Đi lên lầu lấy cho tiểu thiếu gia cái áo bông dày chút.”
“Nhưng mà.... “ Hạ Đại Bạch vểnh cái miệng nhỏ, ra vẻ không vui: “Áo bông dày mặc lên người trông mập mạp như trái banh nhỏ, ba và mẹ đều mặc đẹp như vậy!”
“Ba mẹ kết hôn hay con kết hôn?”
Hạ Đại Bạch lẩm bẩm, muốn mặc quần áo đẹp cuối cùng cũng không thành. Người giúp việc cầm áo bông xuống, Hạ Thiên Tinh nhận lấy mặc lên cho cậu bé. Mặc dù bất đắc dĩ, nhưng lời của Tiểu Bạch, cậu bé không dám cãi lại.
Hạ Thiên Tinh càng ngày ngày phát hiện, trong nhà có một người đóng vai mặt đen vẫn tốt hơn. Bằng không, cô thật sự không trị nỗi nhóc con này.
“Được rồi, đừng buồn nữa. Ba cũng chỉ sợ con bị cảm thôi.” Hạ Thiên Tinh điểm lên chiếc mũi nho nhỏ của Hạ Đại Bạch.
Hạ Đại Bạch nhìn Tiểu Bạch, Bạch Dạ Kình đưa cho bé cái bánh mì sừng trâu, cái miệng nhỏ của cậu bé vểnh lên, cũng không tức giận nữa. Tính tình trẻ con chính là như vậy, rất dễ dụ.
“Hạ tiểu thư, Tổng thống tiên sinh, chúc mừng hai vị trước!” Quản gia bên cạnh cười nói, hôm qua tiểu thiếu gia cực kỳ vui mừng, hết lần này đến lần khác la hét khắp phòng chuyện hai người bọn họ muốn kết hôn, cho nên, hiện tại toàn bộ phủ Tổng thống không ai không biết.
Ông lấy từ xe thức ăn xuống ba chén chè trôi nước, đưa đến trước mặt ba người: “Hôm nay nhà bếp cố tình làm chè trôi nước. Biểu thị sự tròn trịa trôi chảy, là một điềm tốt. Ba người nếm thử xem.”
Trong chén, mấy viên chè trôi nước trắng như tuyết lại mượt mà, còn có hoa quế màu vàng ở phía trên, khiến người khác vừa nhìn đã thấy thèm.
“Cám ơn.” Hạ Thiên Tinh lên tiếng. Vừa nghĩ đến bốn chữ tròn trịa trôi chảy, trong lòng cảm thấy thật mỹ mãn.
Sau khi ăn xong cô ngẩng đầu, thấy trong chén anh không thừa lại viên nào cả. Bình thường anh không thích ăn đồ ngọt, những có lẽ hôm nay lại đặc biệt.
“Con cũng ăn xong rồi!” Hạ Đại Bạch giơ chén lên, ra vẻ đắc ý: “Bác quản gia, như vậy có phải ba, mẹ và cháu sẽ luôn luôn ở bên nhau không ạ, không bao giờ chia cách nữa?”
Quản gia gật đầu: “Dĩ nhiên rồi.”
Hạ Thiên Tinh và Bạch Dạ Kình mỉm cười nhìn nhau. Ở dưới bàn, tay anh đưa qua nắm lấy tay cô: “Đi thôi.”
Hạ Thiên Tinh lấy áo khoác mặc vào, vô thức sờ vào túi, nhưng bên trong lại trống trơn.
Túi thơm mẹ may cho cô đã không thấy đâu nữa. Quan trọng nhất chính là miếng ngọc bội kia.
“Tìm gì vậy?” Anh hỏi.
“Trước kia mẹ có cho em đồ cầu bình an. Gần đây em vẫn luôn mang theo người. Thế nhưng hiện tại lại không thấy.”
“Em cố gắng suy nghĩ lại xem, có phải đã cất ở đâu rồi không?”
Hạ Thiên Tinh suy nghĩ lại, cuối cùng cũng không chắc chắn lắm.
“Có thể đã để trong túi xách.”
“Đến chiều khi chúng ta đến chỗ lão phu nhân, lại tìm cẩn thận xem sao. Nói không chừng là ở trong túi xách chỗ đó.”
“Cũng được.”
Hạ Thiên Tinh gật đầu, để Bạch Dạ Kình nắm tay đi ra ngoài. Thế nhưng, không biết có phải vì mất ngọc bội hay không mà trong lòng cô lại có chút bất an.
Cửa lớn của Phủ Tổng thống vừa mở ra, gió rét thấu xương chợt ùa vào.
Hạ Đại Bạch vốn đang tung tăng chạy ở phía trước, bị gió thổi vào lại lui về.
“Tiểu Bạch, bên ngoài lạnh lắm!”
Cậu bé run rẩy, lỗ tai vì lạnh mà đỏ bừng.
Bạch Dạ Kình lấy khăn quàng cổ của anh xuống, quấn lên cho cậu bé, che mất hai lỗ tai nhỏ xinh. Đứa tay nhấc một cái, cậu bé đã ở trong ngực anh, dùng áo choàng dài bọc cậu bé lại.
Hạ Thiên Tinh nhìn cảnh này, không kiềm được cong cong môi. Anh quay đầu, dùng tay còn lại dắt cô: “Đừng ngây người, mau lên xe đi. Coi chừng bị cảm.”
“Ừm.” Cô đáp lại, chầm chậm chạy theo, bởi vì đôi chân dài của anh bước rất nhanh.