Dư Trạch Nam bày trò vô liêm sỉ lại mặt dày, cô căn bản không có cách nào tức giận với anh ta.
Hạ Thiên Tinh giả vờ che bai đẩy đầu anh ta: “Ai muốn vò đầu anh, anh đi ra, đừng phiền tôi.”
Dư Trạch Nam cười hắc hắc, cánh tay dài thân mật khoác lên vai gầy nhỏ của cô: “Tôi cũng biết em sẽ không cam lòng.”
“Lấy tay ra đi.” Hạ Thiên Tinh vỗ tay anh ta.
Dư Trạch Nam không lấy ra, liếc mắt cô: “Vậy cũng không được. Em và Bạch Dạ Kình kia danh không chánh ngôn không thuận, ở cổ đại vốn không tính là kết hôn. Mấy ngày trước tôi đón phu nhân ở sân bay, phu nhân nói, đáy lòng dì ấy đã sớm gả em cho tôi rồi. Nếu là ở cổ đại, bây giờ em cũng xem như là một nửa là vợ của tôi.”
Hạ Thiên Tinh thật sự bị anh ta chọc tức chết.
Da mặt dày, chưa từng thấy ai da mặt dày như vậy.
“Nếu là ở cổ đại, bây giờ anh được xem là vô lễ với phụ nữ có chồng.” Hạ Thiên Tinh nhấn mạnh bốn chữ ‘phụ nữ có chồng’.
Ai muốn gả cô cho bất kỳ người nào, cô không gật đầu vậy cũng không thể nào.
Cô và Dạ Kình.
Cô cũng không biết bọn họ có thể đi đến một bước kia, nhưng bất kể đến hay không, cô cũng không cho phép người khác không tôn trọng ý nguyện của cô mà gả đi, trở thành vật hi sinh chính trị.
“Hai người đang làm gì?”
Một thanh âm trầm thấp đột nhiên vang lên.
Hạ Thiên Tinh ngẩn ra, thấy Bạch Dạ Kình đối diện mình, nhìn chằm chằm cô và Dư Trạch Nam, Lãnh Phi và Thụy Cương đi theo sau.
Cô nhìn bốn phía xung quanh, mới chú ý, lúc này, đại sảnh khách sạn đã không còn ai khác.
“Tổng thống tiên sinh.” Dư Trạch Nam lười biếng chào hỏi, cũng thấy chiếc nhẫn trên ngón tay anh.
Bạch Dạ Kình không lên tiếng đáp lại, nhàn nhã đút hai tay vào túi, nhìn chằm chằm họ.
Ánh mắt của anh rơi vào cánh tay dài của Dư Trạch Nam khoác lên vai Hạ Thiên Tinh, ánh mắt sâu kín. Một giây sau, vô cùng ưu nhã khẽ gật đầu với Dư Trạch Nam, nhìn qua Hạ Thiên Tinh, khóe môi lại cong lên nụ cười nhàn nhạt: “Đi ra ngoài phải nói với anh một tiếng, đi, chúng ta lên lầu.”
Anh ngoắc cô.
Đúng là như mộc xuân phong* hiếm có.
(*) Đắm chìm trong gió xuân, hình dung tâm tình khoái trá, thoải mái.
Nhưng trái tim Hạ Thiên Tinh đang nhảy loạn. Đây tuyệt đối không phải là một biểu hiện tốt.
Cô không dám có chút lạnh nhạt, vội vàng đẩy tay Dư Trạch Nam ra, xoay người, u oán trợn mắt nhìn Dư Trạch Nam. Ánh mắt này của cô đặc biệt u oán, còn trong mắt Dư Trạch Nam như cây dao bén nhọn, nhưng trong mắt một vài người chính là liếc mắt đưa tình.
Hạ Thiên Tinh vừa quay qua, tay Bạch Dạ Kình lập tức vòng qua eo cô chiếm làm của riêng. Nụ cười trên mặt vẫn không giảm, ôm cô xoay người muốn lên lầu.
“Thiên Tinh.” Sau lưng, Dư Trạch Nam gọi cô.
Hai người dừng chân.
Dư Trạch Nam quơ quơ túi trong tay anh ta: “Em quên băng nhỏ của em.”
“…” Hạ Thiên Tinh không dám nhìn đến biểu tình của Bạch Dạ Kình. Dư Trạch Nam tuyệt đố cố ý, đi mua đồ riêng tư như vậy, còn dẫn Dư Trạch Nam theo bên cạnh, điều này làm người ta nghĩ thế nào.
Nhưng Dư Trạch Nam tựa như không có cảm giác được gì, cười hì hì đứa đến tay Thiên Tinh, ngoài miệng vẫn lầm bầm: “Mấy ngày nay tình huống đặc biệt, coi chừng lạnh bụng. Nếu đau bụng, uống nước nóng nhiều một chút.”
Sắc mặt người nào đó càng đen, bàn tay bên eo cô cũng chặt hơn.
“Dư Đại thiếu gia, anh quá bận tâm rồi. Tôi ghi nhớ.” Hạ Thiên Tinh cong môi, cười như không cười.
Thật muốn đạp anh ta.
Không nói gì nữa, bị Bạch Dạ Kình ôm eo đi vào thang máy riêng của khách vip trong khách sạn. Dư Trạch Nam đùa dai cười cười, vẫy tay sau lưng bọn họ. Cho đến khi cửa thang máy chậm rãi đóng lại, nụ cười trên mặt anh ta mới biến mất, bả vả cũng rũ xuống.
Hơi ngượng ngùng.
Trong khách sạn một hồi, bên kia, ‘đinh’ một tiếng, một cửa thang máy khác mở ra.
“Trạch Nam.”
Lan Đình phu nhân ưu nhã từ bên trong chậm rãi đi ra.
Dư Trạch Nam xoay người nhìn bà, lại nhìn cánh cửa đóng chặt kia. Không thể không nói cho phu nhân Thiên Tinh đang ở khách sạn này, hơn nữa, vừa mới đi lên lầu.
Lúc này, trong thang máy.
Bạch Dạ Kình không nói gì. Hạ Thiên Tinh xách túi đồ, anh cũng không có ý muốn xách phụ.
Bên trong thang máy, bầu không khó thấp thêm mấy độ. Lãnh Phi và Thụy Cương rất thức thời đứng trong góc, như người vô hình.
Hạ Thiên Tinh ho khan một tiếng, lại len lén giương mắt nhìn sắc mặt người nào đó. Tầm mắt anh vẫn rơi vào con số thang máy, không có biểu tình dư thừa gì.
Cô biết vì tin tức lần trước, anh luôn để ý Dư Trạch Nam. Cô thử thăm dò mở miệng: “Sao anh xuống lầu? Vừa rồi các anh muốn ra ngoài sao?”
Người nào đó ngay cả môi cũng không động, chỉ ‘ừ’ giọng mũi một tiếng, thái độ so với dáng vẻ như mộc xuân phong trước mặt Dư Trạch Nam, khác biệt một trời một vực.
Người đàn ông này, cũng có thể làm diễn viên.
“Vậy sao anh lại lên lầu?” Hạ Thiên Tinh hỏi ra lời, anh cúi đầu nhìn cô, Hạ Thiên Tinh biết mình hỏi sai rồi.
“Không phải, ý em là lên xuống như vậy có làm trễ nãi chính sự của anh hay không.” Cô vội vàng giải thích.
Anh đút một tay vào túi, nói: “Trong lòng anh hiểu rõ.”
Thái độ kiệm lời kiêu căng đó, tự có phần lạnh lùng xúc phạm người.
Hạ Thiên Tinh cảm thấy không thú vị. Trong lòng cô rất khó chịu, dù sao cô và Dư Trạch Nam cũng trong sạch.
Cô vểnh môi, vô cùng ủy khuất. Xách túi đứng một bên, không để ý anh.
Lần này, trong tháng máy, bốn người, mỗi người chiếm một góc.
Bầu không khí kia, muốn có bao nhiêu lúng túng thì có bấy nhiêu.
Nhất là Lãnh Phi và Thụy Cương, ngay cả thở mạnh cũng không dám. Từng giây từng phút trong thay máy, đối với hai người bọn họ mà nói là cực kỳ đau khổ.
‘Đinh’ một tiếng, cửa thang máy mở ra. Cảm giác đó giống như qua một nửa thế kỷ vậy.
Hạ Thiên Tinh đi ra ngoài trước, quẹt thẻ, đẩy cửa đi vào.
Đặt túi một bên, xoay người đi vào phòng bếp, không quay đầu lại, cũng biết anh không đi theo.
Chờ cô lấy nước đi ra, cô vừa uống vừa lén nhìn anh. Liền thấy người nào đó đang ngồi trên sofa xem TV, sắc mặt không có chút hòa hoãn.
Rốt cuộc Hạ Thiên Tinh bưng nước đến, đưa trước mặt anh.
Anh rũ mắt nhìn ly nước kia, không phản ứng, cũng không đưa tay nhận lấy.