Cúp điện thoại, Hạ Thiên Tinh giống như con ruồi không đầu.
Cô trực tiếp quên mất Lan Đình phu nhân, xoay người chạy ra ngoài.
“Thiên Tinh.” Lan Đình gọi cô.
Trong lòng Hạ Thiên Tinh rối bời, lúc này mới nhớ đến Lan Đình phu nhân, cô quay đầu: “Phu nhân, dì tự nhiên đi, bây giờ cháu muốn đến bệnh viện một chuyến. Những chuyện khác, sau này hẵng nói.”
“Có phải đứa nhỏ xảy ra chuyện gì không?”
Hạ Thiên Tinh gật đầu, Lan Đình phu nhân xách túi đi theo sau: “Mẹ đi với con.”
Mở cửa ra, mới phát hiện lúc Bạch Dạ Kình đi, cho Thụy Cương ở cửa, Hiển nhiên là lo lắng cho cô. Dư Trạch Nam luôn ở cửa phòng chờ Lan Đình phu nhân, nghe nói Hạ Đại Bạch xảy ra chuyện, anh ta lập tức nói: “Cháu lấy xe chở hai người đi.”
“Không cần, Nhị thiếu gia. Chúng tôi có xe.” Thụy Cương trực tiếp cự tuyệt anh ta, mặc dù cậu ta ngay thẳng, nhưng vẫn có năng lực phân tích. Vừa rồi Tổng thống tức giận vì anh ta, lại để cho anh ta chen vào, Tổng thống tiên sinh nhất định trách hắn làm việc bất lực.
Thời khắc mấu chốt này, Dư Trạch Nam cũng không tranh cãi với cậu ta.
Cuối cùng, Hạ Thiên Tinh và Lan Đình phu nhân ngồi xe Thụy Cương. Chạy thẳng đến bệnh viện.
Trên đường, Lan Đình phu nhân gọi điện thoại cho Bạch gia. Còn Hạ Thiên Tinh gọi cho Phó Dật Trần trước.
Hạ Thiên Tinh đến bệnh viện, Hạ Đại Bạch đã chuyển vào phòng bệnh vip.
“Mẹ Đại Bạch.”
Chủ nhiệm lớp Hạ Đại Bạch tiến lên, liên tục nói xin lỗi cô: “Thật xin lỗi, chúng tôi không nghĩ đến đứa nhỏ sẽ như vậy.”
Hạ Thiên Tinh choáng váng, chỉ cảm thấy hai chân vô lực: “Vậy bây giờ đã biết bị gì chưa?”
“Tạm thời chưa biết.”
Hạ Thiên Tinh khẽ gật đầu, cho bác sĩ đi.
Lan Đình phu nhân trấn an cô, đi qua hỏi y tá: “Bác sĩ Phó đến chưa.”
“Chưa ạ. Không nghe nói bác sĩ Phó muốn đến.”
Cô vừa muốn gọi cho Phó Dật Trần, liền thấy anh ta mặc áo blouse vội vã đến, sau lưng dẫn theo đoàn chữa bệnh. Viện trưởng và y tá đều đến, vẻ mặt hoảng hốt.
Từng người cung kính chào hỏi Lan Đình phu nhân và Hạ Thiên Tinh.
Nhân viên bệnh viện không dám thờ ơ, biết đứa bé vừa đưa vào phòng cấp cửa tuyệt đối không phải đứa bé bình thường.
“Bác sĩ Phó.” Hạ Thiên Tinh bước đến chào hỏi Phó Dật Trần, thanh âm run rẩy.
Phó Dật Trần bước nhanh đến trước mặt cô, vừa đeo khẩu trang vừa trấn an cô: “Đừng lo, tôi vào xem tình hình. Có bất kỳ tin tức gì, tôi sẽ lập tức thông báo mọi người.”
Trong lòng cô chưa từng sợ hãi như vậy. Trước kia Hạ Đại Bạch chưa từng ngất xỉu bao giờ.
Cô không xác định được có phải do cô và Bạch Dạ Kình là cận huyết không. Trong lòng cô rất rõ ràng, cận huyết sinh đứa bé so với đứa bé bình thường nguy hiểm hơn rất nhiều, cho nên, trong lòng càng sợ hãi.
Thời gian cấp cứu thật ra cũng không dài. Nhưng đối với Hạ Thiên Tinh mà nói, mỗi một phút giống như dài cả thế kỷ vậy.
Lan Đình ngồi cạnh cô, trong lòng cũng lo lắng bất an. Hôm nay đứa nhỏ nằm bên trong là cháu ngoại bà, đến nay bà còn chưa chân chính gặp mặt đứa nhỏ kia.
Bạch Dạ Kình nhận được điện thoại của Thụy Cương, bỏ tất cả mọi chuyện, trực tiếp chạy đến bệnh viện. Bạch lão gia, lão phu nhân và Bạch Nhị gia cũng vội vã chạy đến.
Bốn người gặp nhau trong thang máy.
Vừa thấy được con trai, Bạch lão phu nhân đã khóc đánh anh: “Đều là con, là con không giao cháu trai bảo bối cho mẹ, nếu Đại Bạch xảy ra chuyện gì, em không để yên cho con đâu.”
“Xảy ra chuyện, xảy ra chuyện, có thể xảy ra chuyện gì? Bình thường nó rất khỏe mạnh.” Lão gia cũng phiền lòng, nghe lão phu nhân nói, quở trách: “Có thể chỉ là ăn đồ ăn hư.”
“Tốt nhất là vậy.” Lão phu nhân khóc.
Bạch Dạ Kình vỗ lưng Bạch lão phu nhân trấn an. Lúc này, trái tim lão phu nhân đã hoàn toàn đặt ở trên người cháu trai bảo bối của mình, căn bản không nói chuyện vô ích với Bạch Dạ Kình. Nhưng lão gia không như vậy, trừng mắt nhìn Bạch Dạ Kình, hừ một tiếng, xoay mặt đi, lười nhìn anh.
Bạch Dạ Kình không nói gì, chỉ chào hỏi Bạch Thanh Nhượng: “Chú.”
“Còn biết kêu chú?” Lão gia châm chọc hừ lạnh.
“Nhờ phúc của ba, nếu không phải ba ngăn cản con, bây giờ con đã kêu một tiếng ba vợ rồi.”
Gân xanh trên trán lão gia giật giật, khua gậy: “Ba thấy con ngứa da lắm rồi.”
“Được rồi, chuyện đã như vậy, đừng tức giận bọn nhỏ nữa.” Bạch Thanh Nhượng ngăn lại, nhìn cháu mình, thở dài, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Tìm con rể, dựa theo tiêu chuẩn của ông, cháu của ông tuyệt đối là tốt nhất. Nhưng Thiên Tinh dù sao cũng là em gái họ của anh.
Sao ông có thể đồng ý cho con gái mình sau này mang tiếng xấu đó.
“Đã là lúc nào rồi, ông còn ở đây mắng con trai.” Trong lòng lão phu nhân cũng lo lắng. Bà quay đầu xoa lưng Bạch Dạ Kình: “Vết thương lành chưa? Bác sĩ Phó có xem cho con chưa?”
Bạch Dạ Kình liếc nhìn lão gia, nói: “Từng xem rồi, nhưng còn chưa lành. Gân cốt bị thương, bảo là phải tịnh dưỡng nửa tháng.”
Mặc dù lão gia vẫn nghiêm mặt như cũ, nhưng dù sao cũng là con trai ruột của mình, vừa nghe bị thương đến gân cốt, lập tức nhíu mày, như có chút đau lòng. Biểu tình kia tuyệt đối chỉ duy trì một giây, một giây sau lại nghiêm mặt: “Con bớt nói bậy nói bạ trước mặt con cho ba, sao con không dứt khoát nói ba đánh gãy gân cốt con luôn?”
“Ông còn nói? Đều là ông, tôi thấy ông thế nào cũng phải đánh con trai đến tàn tật, cháu trai cũng không cần, ông mới cam tâm.” Giọng nói lão phu nhân mang theo nức nở. Không dám xoa lưng con trai nữa, đau lòng nói: “Lát nữa để cho bác sĩ Phó xem kỹ, cũng cho mẹ xem.”
Một lát sau, ‘đinh’ một tiếng, cửa thang máy chậm rãi mở ra.
Lãnh Phi đã gọi điện thông báo viện trưởng, Tổng thống muốn đến. Cho nên, lúc này, trừ đoàn chữa trị của bác sĩ Phó, những nhân viên y tế và bệnh nhân khác đều đã được chuyển đi. Toàn bộ khu vip, cực kỳ an tĩnh.
Hạ Thiên Tinh đang ngồi chờ mất hết hồn vía, Bạch Dạ Kình đi đến. [Thêm "gác sách" khi tìm truyện để đọc bản ít lỗi chính tả hơn bạn nhé <3]
Một khắc kia, trong mắt cô căn bản không thấy được bất kỳ ai khác, cũng không quản giờ phút này các trưởng bối phản đối, lập tức đứng lên chạy đến anh.
Bạch Dạ Kình ôm lấy cô. Cằm cô đặt trên vai anh, nhắm mắt lại, nước mắt nhịn đã lâu lập tức ùa ra, làm ướt lông mi thật dài.