“Con cũng vậy.” Lan Đình tiến lên, cầm lấy tay cô, khẽ vỗ: “Con cứ việc yên tâm, Đại Bạch không có việc gì. Ba con...”
Nói đến đây, Lan Đình lại thở dài, sợ cô không thích, liền sửa lại lời nói: “Thanh Nhượng sẽ cứu đứa nhỏ.”
Hạ Thiên Tinh cảm thấy hốc cay cay. Hai người đã hơn 50 tuổi trước mặt cô dè dặt cùng thật lòng mong đợi, không phải cô không cảm giác được.
Tim cô cũng không phải sắt đá. Huống chi, Hạ Thiên Tinh cũng là một người làm mẹ, cô hiểu rõ sự khổ sở đó hơn ai hết.
Chỉ là....
“Cám ơn.” Cô hít mũi, sau đó nhìn khuôn mặt có vẻ tiều tụy của hai người, nói: “Con biết hai người trông đợi, nhưng mà hy vọng hai người có thể cho con thời gian để chậm rãi thích ứng.”
Chỉ thế thôi, nhưng những lời này đối với hai vị trưởng bối mà nói, đã là một sự khích lệ cực lớn, khiến cho bọn họ mừng rỡ không thôi.
Hạ Thiên Tinh tiễn hai người đi, hồi lâu sau vẫn còn sợ run đứng tại chỗ, cho đến khi mấy chiếc xe đều biến mất trong bóng tối mùa đông, cô mới xoay người đi lên lầu.
Lúc đi ngang phòng y tá, xa xa đã nghe thấy mấy cô y tá trẻ tuổi đang xì xào bàn tán.
“Đứa nhỏ kia, thì ra chính là con của Tổng thống tiên sinh, còn người phụ nữ trẻ tuổi kia chính là mẹ của đứa nhỏ.”
“Con của Tổng thống tiên sinh cũng đã lớn như vậy, nói cách khác thật ra thì Tổng thống tiên sinh đã sớm kết hôn rồi.”
“Vậy vụ tai tiếng lần trước, cộng thêm việc cùng Tống tiểu thư làm cái gì hôn lễ thế kỉ, chẳng lẽ đều là những chuyện ngoại tình phản bội sao?”
“Trời ạ, Tổng thống tiên sinh lại ngụy quân tử như vậy, tôi vốn tưởng rằng anh rất sạch sẽ, tuyệt đối không phải loại người đàn ông bừa bãi như vậy, nên mới ủng hộ anh đến thế, chẳng lẽ tôi mắt tôi bị mù?”
Ngụy-quân-tử, ba chữ này khiến tim Hạ Thiên Tinh mơ hồ đau đớn.
“Còn có...” Có người thấp giọng hơn nữa: “Lúc tôi đi đổi thuốc cho đứa nhỏ, liền nghe được vị phu nhân kia nói, mẹ đứa nhỏ kêu Bạch Nhị gia bằng ba, cô nói xem mối quan hệ này bừa bãi đến cỡ nào?”
“Không thể nào? Chắc là cô nghe lầm rồi! Đó là chú của Tổng thống tiên sinh, mẹ đứa nhỏ lại gọi là ba, vậy quan hệ của cô ấy cùng Tổng thống tiên sinh không phải là…”
“Em gái họ!” Có người kêu lên, rồi lập tức che miệng lại, bộ dáng không dám tin tưởng: “Không thể nào đâu?”
“Nếu quả thật là như vậy, thì đó là loạn luân rồi còn gì, chỉ cần nghĩ đến đã cảm thấy rất bẩn thỉu rồi có được không? Muốn tôi cùng anh tôi ở bên nhau chậc chậc ~ sao bọn họ làm được vậy?” Người nọ ôm cánh tay, khoa trương giật mình một cái, lại lắc đầu ra vẻ chán ghét.
“Tôi cảm thấy nhất định là cô nghe lầm rồi! Tôi không tin Tổng thống tiên sinh là loại người như vậy, loạn luân không phải tội nhỏ đâu.”
Hạ Thiên Tinh đứng đó, mỗi một câu, một chữ bọn họ nói ra cũng tựa như kim châm đâm vào ngực cô, khiến cho cô không thở nổi.
Cô muốn rống lớn vài câu để phản bác những người này, thế nhưng môi chỉ mấp máp, cuối cùng một câu cũng không nói ra được.
Cô cất bước, lạnh mặt đi xuyên qua phòng y tá về phương hướng phòng bệnh. Hai tay xuôi ở bên người, chặt nắm chặc thành quyền, môi dưới sắp bị cô cắn đến bật máu.
Những cô y tá kia không ngờ rằng đột nhiên cô lại xuất hiện ở đây, bị dọa cho giật mình, bọn họ trố mắt nhìn nhau, che miệng lại, không dám thở mạnh, trên mặt hiện rõ sự kinh hoàng.
Hạ Thiên Tinh đi được hai bước, rốt cuộc không thể nhịn được được, chợt quay đầu lại nhìn về phía bọn họ. Ánh mắt cô sắc nhọn và lạnh băng.
Tất cả bọn họ đều bị ánh mắt kia làm cho rét run, trên lưng đổ mồ hôi lạnh. Bọn họ đồng loạt cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt cô.
“Anh ấy không giống như các người đã nói. Không phải ngụy quân tử, cũng bẩn thỉu.” Hạ Thiên Tinh không nhịn được nên giúp anh bào chữa: “Tôi và anh đều sạch sẽ, tuân theo chủ định, có gì là bẩn thỉu?”
Bọn họ tôi nhìn cô, cô nhìn tôi cũng không dám đáp lời, cuối cùng, chỉ đành phải đẩy người lên tiếng trước nhất ra. Mặt người nọ xanh như rau cải, chật vật lên tiếng: “Thành thật xin lỗi Hạ tiểu thư, chúng tôi chỉ là nhàm chán, tụm lại nói bậy bạ mà thôi, cô đừng so đo với chúng tôi được không?”
Hạ Thiên Tinh không nói gì nữa, xoay người trở về phòng bệnh, trên mặt không có chút huyết sắc.
Cài cửa lại sau đó tựa lưng vào cánh cửa, hít sâu một hơi mới gắng gượng đè xuống sự ưu tư nơi đáy lòng.
“Sao đi lâu vậy?” Bạch Dạ Kình đang lật xem tài liệu bệnh lý của Đại Bạch, nghe thấy động tĩnh ở cửa liền ngẩng đầu lên, anh lập tức nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của cô, mi tâm anh nhíu chặt lại.
Hạ Thiên Tinh ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt anh, ánh mắt anh sâu sắc moi ra những ưu tư cô vừa đè nén đi lúc nãy.
Những lời vừa rồi, có vẻ chính là những câu nói sẽ xuất hiện trong quần chúng sau này. Hiện tại chỉ có mấy người, cô cũng đã đau lòng cho anh như vậy.
Thế tương lai thì sao?
Đột nhiên cô không dám tưởng tượng nữa.
Không dám nghĩ đến, sau này lưng anh sẽ phải đeo những gì.
“Xảy ra chuyện gì?” Bạch Dạ Kình đứng dậy, đi đến chỗ cô.
Hạ Thiên Tinh gượng gạo kéo kéo khóe môi, lắc đầu, thản nhiên chuyển đổi đề tài: “Đại Bạch đã ngủ rồi sao?”
Ánh mắt anh luôn luôn rất sắc bén, Hạ Thiên Tinh không dám nhìn tiếp, chỉ hơi né người muốn đi qua, nhưng bàn tay anh đã giữ lại cánh tay cô, hơi dùng sức kéo cô trở về.
“Trốn tránh cái gì?”
“Em đi xem Đại Bạch.”
Cánh tay dài của Bạch Dạ Kình ôm chặt ngang hông cô, dĩ nhiên cô không động đậy được.
“Nói rõ cho anh, đang nghĩ gì và đã nhìn thấy gì?”
Hạ Thiên Tinh biết không lừa được anh. Cô liền nhìn thẳng anh, lỗ mũi hơi cay cay: “Dạ Kình, anh thật sự không sợ chút nào sao?”
Tay cô vịn vào cánh tay bền chắc của anh, khóe môi giật giật, nói lại những lời cô vừa nghe cho anh. Dường như sợ anh khó chịu, cô lại bổ sung thêm: “Em biết anh không giống như bọn họ nói, không phải ngụy quân tử, giữa chúng ta cũng sạch sẽ, không hề bẩn thỉu chút nào.”
“Em đang lo lắng cho anh.” Vốn tưởng rằng Bạch Dạ Kình sẽ tức giận, thế nhưng, ánh mắt anh lóe sáng nhìn cô, không chút ưu tư nào.
“Dĩ nhiên.” Hạ Thiên Tinh nhớ đến những lời vừa rồi, lông mi run lên: “Em sợ em sẽ khiến anh đánh mất tất cả.”
Nếu như chuyện này thật sự bị công bố ra ngoài, thân bại danh liệt là kết cục có thể lường trước được.
“Đây là xã hội dân chủ, những người đó muốn nói cái gì thì mặc cho bọn họ nói. Huống chi, chuyện này có ngày sẽ “liễu ám hoa minh” (trong hoàn cảnh khốn khó tìm được lối thoát).” Câu nói sau cùng, sắc mặt anh có chút thần bí, trong lời nói rõ ràng có ý sâu xa.
Hạ Thiên Tinh không hiểu cái gì gọi là “liễu ám hoa minh”, hôm nay, bọn họ giống như đang đi vào ngõ cụt, ngay cả một cửa ra cũng không có.
Bạch Dạ Kình không giải thích, con ngươi hẹp dài híp lại, nhỏ giọng: “Những lời em vừa nghe họ nói, mọi thứ khác đều đúng, nhưng có một câu không đúng, còn cực kỳ sai lầm.”&