Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Chương 360



Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Hạ Thiên Tinh kéo cửa bước ra ngoài, gió lạnh ập vào mặt, cô nhìn thấy bóng dáng dưới cây cột đèn đứng mà không biết lạnh. Người đàn ông đó giống như ngọn lửa ấm trong trời đông giá rét, có thể sưởi ấm cho cô.

Cô điềm tĩnh cười, từ từ đi tới: “Muộn như vậy sao anh lại xuống đây hả?”

Bạch Dạ Kình sẽ tuyệt đối không nói anh nằm trên giường nhưng trong đầu vẫn đều là câu nói hờn dỗi cuối cùng của cô cho nên không có cách nào ngủ được, trái tim như bị mèo cào không cách nào yên bình. Sau đó chờ hết 1h, đợi đám người lão gia từ đi ngủ hết thì anh mới tới đây.

Cuối cùng chỉ thản nhiên nói: “Quen giường rồi nên không ngủ được.”

“Quen giường?” Hạ Thiên Tinh ngẩng đầu nhìn anh: “Em thấy trước kia anh ở căn nhà nhỏ không phải ngủ rất ngon sao?”

“Đó là chỗ đó, nơi này là nơi này, đương nhiên là khác. Em ngủ cũng không tệ?” Bạch Dạ Kình hé mắt nhìn cô. Cô mặc áo ngủ trên người, chỉ khoác một chiếc áo ở bên ngoài, bộ dáng sau khi tắm rửa đúng là thanh lệ rung động lòng người.

Giữa trời đông giá rét như vậy, cơn gió thổi qua, khuôn mặt nhỏ nhắn bị thổi đỏ bừng lại còn có nét trẻ con.

Anh nhìn, ánh mắt tối lại.

“Sao cứ nhìn em chằm chằm như thế?” cho dù hai người ở chung với nhau đã lâu, thậm chí còn nói đến chuyện kết hôn ròi nhưng mà Hạ Thiên Tinh vẫn cảm thấy rất xấu hổ bèn giơ tay áo lên che mặt, lùi về sau một bước.

Bộ dạng khi đứng là làm cho người ta ngứa ngáy khó chịu mà.

Hoàn toàn giống tiểu yêu tinh.

Đôi mắt Bạch Dạ Kình thâm trầm kéo tay cô qua trực tiếp nắm vào lòng bàn tay mình: “Nếu đã tỉnh rồi thì theo anh đi dạo trong sân một chút đi.”

Hai người vai kề vai cùng nhau đi trong sân, bàn chân giẫm trên lá cây dưới mặt đất.

Ban đêm yên tĩnh như vậy cho dù chưa nói gì, không làm gì mà chỉ yên tĩnh như thế cũng có thể cảm nhận được sự thỏa mãn.

“Anh xuống đây không ai phát hiện ra chứ?”

“Chưa chắc, ba thông minh như vậy nói không chừng hiện tại đang theo dõi chúng ta ở nơi này đấy.” Lúc anh nói chuyện, cằm hất hất về phía nhà chính.

Tính tình của lão gia tử giống như thuốc súng vậy, động một chút là có thể nổ. Cô thật sự vẫn hơi sợ. Bàn tay theo bản năng muốn tránh thoát khỏi bàn tay anh lại bị anh dùng sức nắm lấy sau đó lật tay bắt chéo tay cô sau lưng, dùng sức một chút, cả người cô liền ngã vào lòng anh.

“Có thể lão gia tử đang nhìn đấy, anh còn…”

Hạ Thiên Tinh vùng vẫy, nhưng mà ánh mắt Bạch Dạ Kình vẫn nhìn vào đôi môi đỏ mọng của cô. Ánh mắt càng thâm thúy, nguy hiểm, giống như mạch nước ngầm bắt đầu khởi động.

Cô bị ánh mắt kia nhìn không hiểu sao lại cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, muốn nói gì đó lại không nói ra được mà chỉ liếm liếm môi: “Anh lại nhìn em chằm chằm rồi.”

Giống như oán giận nhưng rõ ràng là hờn dỗi làm nũng.

Cô đẩy ra ra lại bị anh cúi xuống trực tiếp hôn môi.

Hương vị của cô, Bạch Dạ Kình đã nằm trên giường nghĩ hồi lâu rồi, lúc này khó khăn lắm mới nếm được cho nên không nỡ buông ra. Anh bá đạo quấn lấy cô, nụ hôn càng sâu hơn. Hạ Thiên Tinh không to gan lớn mật như anh, nơi này là nhà của lão gia tử, cô cảm thấy sợ hãi.

Theo bản năng tìm kiếm lối thoát nhưng né không được ngược lại càng bị anh ôm chặt.

Lý trí của cô ở trong nụ hôn này liền trở thành mây khói, một lúc lâu sau bị anh hôn đến thở hồng hộc, hai chân như nhũn ra.

Nụ hôn này cũng không biết kéo dài bao lâu, lâu đến nỗi có tiếng sột soạt vang lên.

Đột nhiên Hạ Thiên Tinh cả kinh, Bạch Dạ Kình mới chịu buông cô ra, nhíu mày hỏi: “Ai?”

“Tổng thống.” Có người kinh hoảng kêu lên, vốn chỉ có mấy binh lính bảo vệ an toàn nên chỉ có mấy người đó.

Hạ Thiên Tinh đỏ mặt né tránh bàn tay người đàn ông, lùi sang bên cạnh. Tuy thủ vệ nơi này không biết cô là con gái của Bạch nhị gia nhưng mà nụ hôn đó bị nhìn thấy vẫn cảm thấy xấu hổ.

Hai người hơn 1h đêm lại đi hôn môi, người bên ngoài nhìn vào không biết sẽ có cảm tưởng gì.

“Nơi này không có chuyện của các cậu, đi tuần tra nơi khác đi.” Bạch Dạ Kình phân phó một tiếng.

Những người khác nhận lệnh liền gật đầu rời đi.

Hạ Thiên Tinh quẫn bách không chịu nổi, lại không dám ở lại lâu, xoay người chạy thẳng về tiểu lâu. Nụ hôn vừa nãy Bạch Dạ Kình chỉ cảm thấy chưa đủ nên đuổi theo.

Đến trước cửa tiểu lâu, người đàn ông này đương nhiên sẽ không chịu buông tha, kéo cô đến suối phun nước, quấn đến lúc hai người ý loạn tình mê thì Bạch Dạ Kình mới chịu dừng tay.

Hạ Thiên Tinh nắm lấy tay anh thở gấp. Trong mắt đều là mê tình, lúc này tóc tai hỗn loạn, quần áo không chỉnh tề, bộ dạng vừa gợi cảm vừa mê người làm cho người ta khó mà cầm lòng.

Bạch Dạ Kình vẫn nhìn chằm chằm vào cô, sau đó lại nhìn bàn tay bị cô quấn lấy: “Anh đi vào ngủ cùng em.”

Anh đương nhiên không tốt hơn cô chút nào, mở miệng nói âm thanh đã khàn khàn rồi.

Nghe lời đề nghị của anh, Hạ Thiên Tinh lập tức tỉnh táo, khẩn trương buông tay lắc đầu: “Đương nhiên là không thể.”

Nếu anh đi vào thì chẳng phải…

“Anh nghĩ động tác vừa nãy của em là lời mời.”

Cô trừng mắt: “Anh nói lung tung, anh nhanh lên lầu đi, em cũng phải vào đây.”

Bạch Dạ Kình ôm cô không chịu buông, cả người cứ thế dính chặt vào người cô. Hạ Thiên Tinh vừa động, nháy mắt cứng đờ không dám động nữa. Cho dù ngăn cách bởi lớp vải dệt nhưng mà Hạ Thiên Tinh vẫn có thể cảm giác được thân thể người đàn ông biến hóa lớn.

Người đàn ông này quả nhiên bất cứ lúc nào đều có thể động dục.

“Khi nào thì rời khỏi Chung Sơn đây?” giọng nói anh khàn khàn.

Hạ Thiên Tinh đương nhiên biết anh hỏi là có ý gì, chỉ nói: “Khi nào bọn họ đều tốt lên thì mới đi.”

Sắc mặt anh chẳng tốt đẹp gì: “Ít nhất bọn họ còn phải tĩnh dưỡng một tháng đấy.”

Cô cười cười: “Vậy thì ít nhất cũng phải ngây ngốc nơi này một tháng vậy.”

“Anh thấy là em cố ý.”

“Bạch tiên sinh, anh không chịu nhịn sao? Hiện tại là lúc mấu chốt đấy.”

“Nhịn khôn gđược. Đêm nay anh thấy nên làm em ở chỗ này đi.” Bạch Dạ Kình cố ý dọa cô, bàn tay dò xét vào áo ngủ của cô. Hạ Thiên Tinh kêu lên một tiếng, vội vàng túm chặt tay anh. Vào lúc này tiểu lâu còn tối đột nhiên sáng đèn.

Ngay sau đó có tiếng người bên trong đi lên lầu.

Đột nhiên Hạ Thiên Tinh tỉnh táo lại: “Nhị gia đã tỉnh rồi.”

“Còn gọi là Nhị gia sao?”

“Em chỉ chưa quen mà thôi.”

Bạch Dạ Kình nâng mặt cô, đôi mắt nhìn chằm chằm cô: “Anh thà rằng em gọi Nhị gia cả đời còn hơn.”

Hạ Thiên Tinh bắt lấy tay anh lắc đầu: “Vậy thì quá tàn khốc rồi, hiện tại ông ấy là người nhà của mình ngoại trừ bọn anh ra thì chỉ còn em thôi.”

Đương nhiên anh có thể hiểu được, chuyện nhận người thân này anh biết là tránh không khỏi.

“Em đi vào đây, muộn như vậy không biết thân thể của ông có sao không.”

Anh gật đầu buông cô ra: “Có chuyện gì nhớ gọi cho anh.”

“Em biết.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.