Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Chương 403



“Trước đó em đem con trai của anh đi rêu rao khắp nơi, còn dám để cho thằng bé thân mật với Dư Trạch Nam, đó là có ý gì, muốn để cho bọn họ bồi dưỡng tình cảm, sẵn tiện tìm ba dượng cho con trai của anh hửm?”

Hạ Thiên Tinh hoàn toàn không ngờ đến, lúc này anh lại đột nhiên nhắc đến Dư Trạch Nam.

Hơn nữa, làm sao anh biết được con trai thân thiết với Dư Trạch Nam.

Lí do đó đương nhiên chỉ có một là Hạ Đại Bạch!

Nhưng.

Trước đó anh bơi xong trở về, còn trừng mắt lớn nhìn cô, chẳng lẽ là bởi vì lúc đó Hạ Đại Bạch đã nói chuyện này với anh sao?

“Không cho phép mất hồn!”

Lời nói ngang ngược của Bạch Dạ Kình khiến cho cô định thần trở lại.

“Anh còn tính sổ với em? Em còn chưa tính sổ anh đấy!” ngón tay thon dài của em bấu chặt vào bả vai của người đàn ông: “Tại sao hôm nay anh lại có hứng thú dạt dào mà đi tìm tiểu thư nhà cách vách, đó là muốn tìm mẹ kế cho con trai của em sao?”

Ngược lại, Bạch Dạ Kình không hề chột dạ, vô cùng bình thản, chất vấn: “Không phải em bảo anh đi tìm sao?”

“Em...”

Hạ Thiên Tinh nghẹn lời, không một lời phản bác. Cũng không thể nói với anh, lời kia của cô, chính là hờn dỗi, ai biết anh lại đi tìm thật.

“Được, vậy em hỏi anh việc này...” Hạ Thiên Tinh nhìn anh, hàm răng trắng tinh cắn cắn đôi môi, ánh mắt lấp lánh: “Chiếc giường đó, là ai chọn cho anh.”

Bạch Dạ Kình hơi ngạc nhiên, giống như không thể nào ngờ được từ vấn đề này lại chuyển sang chuyện chiếc giường này.

Tầm mắt của anh chuyển đi khỏi gương mặt của cô, quét đến chiếc giường kia.

Sau đó, vẫn không trả lời, lại nghe thấy cô khẽ lên tiếng: “Trước kia, anh đến nơi này nghỉ phép, cũng đưa theo những người bạn gái khác của anh cùng tới sao?”

Những người bạn gái khác.

Bạch Dạ Kình cau mày.

Ngược lại anh rất muốn biết, cái gọi là những người bạn gái khác của mình là ở đâu ra.

“Chiếc giường này, anh đã ngủ cùng người khác rồi sao?”

Từng vấn đề từng vấn đề được tung ra, ánh mắt lại nhìn về chiếc tủ ở đối diện với bọn họ: “Chẳng lẽ trong căn phòng này, còn có quần áo của cô ấy sao?”

“...” Bạch Dạ Kình đảo mắt nhìn xung quanh, sau đó.

“Trong căn phòng này hẳn là không có.”

Thành thật trả lời.

Cô sững sờ.

Cho nên, trong căn phòng này không có, vậy chính là, căn phòng khác có.

Dường như anh cũng không nhìn thấy vẻ mặt đang ghen tuông của cô, tự mình tiếp tục nói: “Mà có đến đây, cũng sẽ không ở phòng này.”

Trong lòng của Hạ Thiên Tinh vô cùng không vui. Rõ ràng là mình hỏi, nhưng, bây giờ cô đã thật sự hối hận, chuyên gia tình cảm đều nói rằng, việc trước kia của đàn ông, không nên hỏi nhiều là chính xác. Nói đến đây, cực kỳ giận bản thân.

Cô che kín tai, nghiêng mặt đi nơi khác: “Anh đừng nói nữa, em không muốn nghe nữa!”

“Thật sự không muốn nghe?” Bạch Dạ Kình vui vẻ nhìn phản ứng của cô lúc này.

“Ừ!”

“Là tự em hỏi.”

Cô tiếp tục che tai: “Bây giờ em thay đổi ý định rồi.”

Cô cũng không muốn tự ngược mình nữa.

Dường như Bạch Dạ Kình rất hài lòng với phản ứng như thế này của cô, xoay người, lại nằm sang bên cạnh, tự mình giày vò cô, kéo vào trong lòng: “Ngoan ngoãn ngủ đi.”

Đưa tay, tắt đèn.

Trong lòng, lập tức trở nên vô cùng tốt.

Thật là ngốc nghếch.

Cho nên, anh quyết định không tính toán việc trước kia cô đưa con trai của anh đi bồi dưỡng tình cảm với Dư Trạch Nam nữa.

Hạ Thiên Tinh nằm trong lòng của người đàn ông, thật lâu cũng không ngủ được. Cằm của Bạch Dạ Kình đặt trên đỉnh đầu của cô, nói vô cùng khẽ: “Nếu không ngủ được như thế, chúng ta lại làm một chút chuyện khác đi.”

“...”

Cô lập tức ngay cả nhúc nhích cũng không nhúc nhích, nhắm mắt, vài giây sau đã ngủ.

Ngày hôm sau.

Khi Hạ Thiên Tinh thức giấc, bên cạnh, đã không có Bạch Dạ Kình nữa.

Cô thức dậy rửa mặt, buộc tóc lại, xuống lầu. Đi đến cầu thang, còn chưa xuống lầu, đã nghe giọng nói của người đàn ông ở dưới lầu truyền đến.

“Lúc này con đang ở biệt thự Hải Thành, trong tủ đều là giày của mẹ, có muốn con đóng gói lại đem về không?”

Hạ Thiên Tinh nghe được lời này, bước chân cũng dừng lại.

Giọng của Bạch Dạ Kình, rất lễ phép. Trực giác cho thấy, đối phương dường như không giống với cô.

Cũng không biết là người bên kia đã nói gì, chỉ nghe thấy anh tiếp tục nói: “Để ở đây, con dâu của mẹ sẽ hiểu lầm.”

“...” Con dâu?

Cả người của Hạ Thiên Tinh cũng ngổn ngang.

Cho nên, những đôi giày trong tủ, đều là của bà cụ.

Cô nghiêm túc suy nghĩ một hồi, bà cụ là một người vô cùng thức thời. Những đôi giày kia, thực ra đều có phong cách của bà. Cho nên, chiếc giường kia, cũng là của bà cụ chọn.

Chẳng phải mình náo loạn như thế chính là đá phản lưới nhà sao? mình lại ghen tuông với bà cụ.

Hạ Thiên Tinh vô cùng xấu hổ, thật sự không biết một lát làm thế nào để đối mặt với Bạch Dạ Kình nữa!

Nhưng, anh vẫn còn chưa phát hiện cô đang từ trên lầu đi xuống, chỉ kéo cửa ra, đi thẳng ra ngoài chạy bộ.

Lúc này Hạ Thiên Tinh mới chầm chậm đi xuống lầu, lúc này Hạ Đại Bạch cũng đã thức dậy, nhưng rõ ràng còn rất buồn ngủ, ngồi trên sô pha ngáp ngắn ngáp dài.

“Chào buổi sáng, Đại Bảo.”

“Chào buổi sáng, muốn ăn gì, bây giờ mẹ làm cho con.”

Hạ Thiên Tinh vừa đi vào phòng bếp, vừa hỏi con trai.

Hạ Đại Bạch lờ mờ đi theo phía sau, dán chặt vào chân cô.

Hạ Thiên Tinh mặc tạp dề, nhìn nguyên liệu nấu ăn, định làm cháo hải sản.

Cho nguyên liệu vào nồi, nghĩ gì đó, cúi mắt nhìn con trai đang ôm chân mình mà ngủ gà ngủ gật, hỏi: “Hôm qua có phải là con đã nhắc đến chú Dư trước mặt của Tiểu Bạch không?”

Lúc này đầu óc của Hạ Đại Bạch vẫn còn chưa tỉnh táo, nghĩ cả buổi trời mới mơ màng gật cái đầu nhỏ. Từ trong mũi “Dạ.” Một tiếng.

“Sau này đừng nói lung tung với Tiểu Bạch nữa, Tiểu Bạch tức giận, rất đáng sợ.”

Hạ Đại Bạch ngẩng cái đầu nhỏ lên: “Sẽ đánh mẹ sao?”

“...” Hạ Thiên Tinh nhếch môi: “Đương nhiên là không!”

“Thật sự không đánh?”

Cô cũng không muốn tạo ra trong đầu của cậu hình tượng một người đàn ông “Bạo lực gia đình”. Cho nên, nhân cơ hội này giải thích sự nhầm lẫn hôm qua: “Mặc dù Tiểu Bạch nhìn có vẻ rất nguy hiểm, nhưng, ba cũng sẽ không động tay với mẹ. Con yên tâm, ba sẽ không đánh mẹ, sau này chắc chắn cũng sẽ không đánh mẹ!”

“Không đánh vào mông của mẹ sao?”

“...” Hạ Thiên Tinh nghĩ một hồi, hình như cũng có. Nhưng, cho dù là có đánh, hình ảnh đó, nghĩ thế nào cũng không phù hợp với trẻ em. Cho nên, cô lập tức lắc đầu: “Không có!”

Đối với việc cô do dự một hồi lâu, Hạ Đại Bạch cảm thấy cô đang nói dối. Cho nên, khịt mũi khó chịu: “Bỏ đi, mẹ đừng nói thay cho Tiểu Bạch nữa. Con biết, chắc chắn Tiểu Bạch đã đánh mẹ. Hôm qua lúc ở ngoài cửa con đã nghe hết rồi.”

“...”

Gương mặt của Hạ Thiên Tinh đỏ bừng lên. Vốn dĩ muốn nói chuyện cùng với con trai là ba của cậu không phải là kiểu người bạo lực thô bạo động tay chân như vậy, nhưng, bây giờ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.