“Dạ Kình làm như vậy là lựa chọn sáng suốt nữa. Hai con không cần nóng lòng.”
Hai người vừa trò chuyện vừa đi vào trong. Lan Đình phu nhân nói: “Hai ngày sau là sinh nhật của mẹ. Mẹ hiếm khi trở lại một chuyến, qua hết năm, lại phải đi. Cho nên, ý của cậu con là định lần này tổ chức một buổi tiệc lớn cho mẹ.”
Hạ Thiên Tinh đến nay mới biết ngày tháng sinh nhật cụ thể của mẹ mình.
Trong lòng áy náy, nhưng một giây sau, lại trầm mặt.
“Mẹ phải đi?”
“Bên kia có rất nhiều chuyện, mẹ đã đi lâu như vậy, không thể chậm trễ nữa.”
“Vậy...” Cô đưa mắt nhìn ông lão trong phòng hoa: “Ba biết không?”
Lan Đình lắc đầu, nhìn qua Bạch Thanh Nhượng, gió lạnh thổi qua, ánh mắt ửng đỏ. Quyến luyến không thôi: “Muốn chờ thân thể ông ấy khỏe lên mới nói. Đúng rồi, hai ngày sau, con trai con cũng đi qua. Đến lúc đó, sẽ có truyền thông, là truyền thông bên chúng ta, con làm sáng tỏ trước mặt truyền thông. Tình hình trước mắt, nếu Dạ Kình đứng ra làm sáng tỏ thay con, mọi người sẽ nghĩ cậu ấy ngu ngốc thiên vị con, càng kích thích dân chúng tức giận. Chính con nói với truyền thông, có tin hay không là chuyện của người khác, nhưng tóm lại không đến mức lửa giận ngút trời. Sau đó, không nên nhắc đến chuyện đó, chỉ cần chờ gió êm sóng lặng.”
“Con chỉ sợ bây giờ nói ra, có ảnh hưởng đến kết quả phán xét.”
“Dư luận có ảnh hưởng bao nhiêu. Truyền thông lần này đều là bên chính đảng, mẹ đã đặc biệt thông báo bọn họ chú ý lựa lời. Ngày sinh nhật, Dạ Kình tạm thời không cần lộ diện, tránh cho truyền thông lại chọn hai con làm đề tài viết bài.”
“Dạ được. Gần anh anh ấy cũng bận rộn, chỉ cần mẹ không ngại anh ấy không đến là được.”
Ăn trưa xong, Hạ Thiên Tinh dẫn Hạ Đại Bạch đi.
Cô cởi khăn quàng cô, muốn quấn cổ Đại Bạch. Hạ Đại Bạch đẩy lại, nhón chân quấn lại cho cô.
Động tác có chút vụng về, nhón chân lên cũng rất cực khổ.
Cô nhìn bé, chỉ cảm thấy lòng tràn đầy ấm áp.
“Mẹ không lạnh, con quấn lên đi.” Hạ Thiên Tinh lại đẩy cho é.
“Không cho phép mẹ đưa cho con, mẹ bị cảm.” Đôi mắt to tròn của Hạ Đại Bạch tức giận trừng cô. Bộ dáng kia khẳng định là bản sao của Bạch Dạ Kình. Hạ Thiên Tinh dở khóc dở cười.
“Đại Bảo ngốc, con mới xa mẹ một ngày, mẹ đã để mình bị cảm, quả nhiên là một người phụ nữ không biết chăm sóc mình.”
Bé vừa quấn khăn cho cô vừa lầm bầm.
Hạ Thiên Tinh ấm áp, ngay cả ánh mắt cũng ấm. Cô ngồi xổm xuống, sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai, hít hít mũi, xúc động khẽ nói: “May là hôm qua con không ở cùng mẹ.”
Nếu Hạ Đại Bạch biết hôm qua cô bị những người đó khi dễ, chỉ sợ là đau lòng không thôi.
“Hừ, hôm qua không phải con không ở cùng mẹ, mà là mẹ không nói tiếng nào ném con đi.”
Tên nhóc hừ một tiếng, đầu nhỏ hất lên thật cao, dáng vẻ muốn giận cô.
“Con đừng có bướng với mẹ, hiện giờ mẹ rất thảm.” Cô giả bộ đáng thương: “Tiểu Bạch nhà con còn đang giận mẹ, con cũng muốn giận mẹ, không ai để ý mẹ nữa, mẹ sẽ rất khó chịu.”
Hạ Đại Bạch vừa nghe, mi mắt liền dãn ra. Đầu nhỏ hơi thấp xuống, nhìn cô.
Mắt to chớp hai cái, sau đó từ từ mở miệng: “Con biết tại sao Tiểu Bạch giận mẹ.”
“...” Hạ Thiên Tinh ngẩn ra.
Trên tin tức, những tấm hình kia, bé cũng thấy sao? Cô không muốn cho đứa nhỏ thấy. Mặc dù cô và Dư Trạch Nam không xảy ra chuyện gì, nhưng những tấm hình đó...
Cô sợ đứa nhỏ hiểu lầm. Cô không muốn hình tượng của mình ở trong mắt đứa nhỏ thuyên giảm.
Hít sâu một hơi, môi mấp máy, suy nghĩ một lát, giải thích với bé.
“Đại Bạch, chuyện không giống như con thấy.” Cô muốn giải thích, nhưng không biết nên giải thích với một đứa bé chưa đến 5 tuổi thế nào.
“Phụ nữ ngốc.” Hạ Đại Bạch giơ tay lên, tay nhỏ bé đặt trên đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng xoa xoa, giống như đang an ủi: “Đại Bảo, mẹ không cần giải thích, con tin mẹ.”
Mấy chữ đơn giản, lại làm hốc mắt cô ửng đỏ, nước mắt lập tức rơi xuống.
Ở trước mặt con trai không chút kiêng kỵ mà rơi nước mắt, cô cảm thấy cực kỳ mất thể diện, cũng sợ hù con. Cúi đầu lấy khăn giấy. Hạ Đại Bạch đã lấy khăn nhỏ trong túi ra lau nước mắt cho cô.
Cô nắm tay bé, siết chặt, sau đó, kéo vào trong ngực.
Hai cánh tay nhỏ bé của Hạ Đại Bạch ôm chặt cổ cô. Hồi lâu, Hạ Đại Bạch nhẹ nhàng mở miệng: “Đại Bảo, Tiểu Bạch giận mẹ, mẹ đừng khổ sở. Ba không tin mẹ, con sẽ tin mẹ. Còn có ông bà nội.”
Nói đến đây bé dừng lại.
Có chút mất mát.
Dáng vẻ khổ sở.
“Ông bà nội không thích mẹ cũng không sao, dù sao con luôn đứng về phía mẹ. Mẹ đi đâu, con đi đó; nếu mẹ không thích nơi này, vậy sau này...” Bé vốn muốn nói không đến nơi này nữa, nhưng miệng nhỏ mấp máy, cuối cùng nói: “Sau này con ít đến đây, được không?”
Ông bà nội thương bé, bé không thể nói không cần ông bà nội.
Vào lúc này, Hạ Thiên Tinh rốt cuộc biết tại sao bé lấy viên đá kia. Hẳn là vì chuyện của cô, cãi nhau với ông bà nội.
Cô nín khóc, mỉm cười.
“Có con ở bên cạnh mẹ, ai không thích mẹ, mẹ cũng không quan tâm. Mẹ có con, đã thỏa mãn 100% rồi.”
Hạ Đại Bạch không tin, chu cái miệng nhỏ nhắn: “Thật sao?”
“Thật.”
“Con không tin. Nếu Tiểu Bạch không thích mẹ, mẹ nhất định khó chịu đến chết.”
“Ai nói? Ba con không thích mẹ thì không thích. Mẹ rất tốt, mẹ không có khó chịu.” Người nào đó đứng dậy, dắt bé đi về phía trước, mạnh miệng phản bác.
“Xí~” Đứa nhỏ không tin: “Nhìn hai con mắt của mẹ đi, hai ngày nay Tiểu Bạch không tin mẹ nên khóc mãi, mẹ khó chịu.”
Hạ Đại Bạch hất hất đầu nhỏ: “Xem kìa, con cũng biết có biểu tình như vậy mà.”
“Thật ra Tiểu Bạch không có không tin mẹ, nhưng chuyện này là mẹ có lỗi trước. Cho nên, ba con vẫn giận mẹ.” Hạ Thiên Tinh nhắc đến chuyện này liền khổ não, cúi đầu nhìn con trai, không xấu hổ hỏi: “Hey, Đại Bạch, con nói cách gì cầu Tiểu Bạch nhà con tha thứ không?”