Lần này, không ai dám nói gì nữa, cầm đũa lên tiếp tục ăn cơm.
Hồi sau, bầu không khí trên bàn ăn lại sôi nổi trở lại.
Lúc này, Hạ Thiên Tinh mới thở phào.
Đột nhiên anh quay mặt lại, trầm ngâm nhìn cô. Ánh mắt kia, khiến cô khẽ chột dạ.
Cô nắm cái muỗng, lầm bầm: “Em có loại dự cảm xấu...”
“Dự cảm của em không đúng.” Bạch Dạ Kình cầm tay cô đặt lên đùi trái, nở nụ cười mê người, cô còn chưa thả lỏng, anh đã tiếp tục nói: “Không phải là dự cảm xấu, mà là... Vô cùng xấu.”
“...” Hạ Thiên Tinh cúi đầu, cầu nguyện cho bản thân.
Vì chuyện đính hôn cùng uống thuốc ngủ, cô đã chọc phải anh, hiện tại lại còn "Giả làm chú chó nhỏ" mấy chuyện này gộp lại, chỉ sợ anh hận không thể lột da cô.
Hạ Thiên Tinh thở dài, ngay cả cháo cũng nuốt không trôi.
Mọi người ăn xong cơm tối, theo lệ là đốt pháo bông. Đây là tiết mục Hạ Đại Bạch thích nhất, sớm đã theo sau lưng lão gia.
Pháo bông sáng rực bay lên giữa không trung, tất cả mọi người đều đi ra ngoài, ngửa đầu nhìn lên, pháo bông chiếu sáng cả một góc trời, nhìn thật vui mắt.
Lão phu nhân phát bao lì xì cho mọi người. Nói hôm mùng một ai cũng bận rộn, người không đến đủ, nên không có chuẩn bị, hôm nay đúng lúc bổ sung.
Một mình Hạ Đại Bạch thu hoạch rất nhiều. Ngoài Lão gia và lão phu nhân ra, còn có bà ngoại Trầm Mẫn và cô Bạch Túc Diệp cho bao lì xì thật to.
Ngay cả thím Lâm cũng cho cậu bé.
Hạ Đại Bạch vô cùng vui vẻ, ôm bao tiền lì xì tính toán xem có thể mua bao nhiêu kẹo que, bao nhiêu kẹo hồ lô.
Có vẻ, năm nay có thể mua đủ cả năm cây kẹo que! Chỉ có điều, cậu bé còn phải giữ lại chút tiền, chuẩn bị quà cho em gái sắp ra đời. Nhưng nếu thật sự là em trai, cũng sẽ không có quà!
...
Đốt pháo bông xong, sủi cảo cũng đã được hấp chín. Thím Lâm cầm một bình giữ ấm, cẩn thận đưa cho Bạch Dạ Kình.
Lão phu nhân còn đem ra thật nhiều sách nuôi dạy trẻ con, nhất quyết bắt Bạch Dạ Kình phải mang về học hỏi. Bạch Dạ Kình không còn cách nào, chỉ đành phải đặt toàn bộ sách lên xe.
Trước tiên, phải vòng qua bệnh viện đưa sủi cảo. Lúc đến phòng Bạch Nhị gia, Lan Đình phu nhân cũng ở đây.
Bà ngồi ở mép giường, nắm lấy tay Bạch Nhị gia, ngủ quên ở đó. Cho dù trong giấc mộng, tay hai người cũng nắm thật chặt, chưa từng buông ra.
Hạ Thiên Tinh nhìn cảnh này, chóp mũi cô cay cay. Đột nhiên không dám tưởng tượng, nếu như một trong hai rời đi trước, người còn lại sẽ cô đơn thế nào.
Cuối cùng hai người cũng không đánh thức họ, chỉ nhẹ nhàng khoác chăn lên cho Lan Đình phu nhân, đặt sủi cảo lại bên cạnh, đi ra khỏi phòng bệnh tìm y tá trưởng.
“Muốn gộp lại chung một phòng bệnh, chỉ cần bọn họ không ngại, chúng tôi hoàn toàn không có vấn đề gì.” Đãi ngộ của bệnh viện VVip chính là chỉ cần bệnh nhân VVip nói ra yêu cầu, dù dùng cách nào cùng sẽ đáp ứng.
“Vậy làm phiền mọi người chuẩn bị chút.”
Nói xong với y tá trưởng, lại trở về thăm hai người họ lần nữa, cả hai mới tay trong tay rời khỏi bệnh viện.
...
Trở về phủ Tổng thống chuyện đầu tiên là phát bao lì xì. Người từ trên xuống dưới chúc mừng năm mới xong, Bạch Dạ Kình liền bảo họ đi ngủ trước.
Trong chốc lát, phủ Tổng thống trở nên an bình, ngược lại rất thoải mái tự tại.
Hạ Thiên Tinh cẩn thận đem sách mang từ Chung Sơn về đặt vào thư phòng, trở về phòng, đã nghe thấy tiếng động trong phòng tắm ở phòng ngủ của cô, là giọng nói của một lớn một nhỏ.
“Tiểu Bạch, ba nhanh lên chút ~ đừng lằng nhằng nữa, con buồn ngủ quá!” Hạ Đại Bạch vừa ngáp dài, vừa lầm bầm.
“Buồn ngủ liền ngủ đi.”
“Vậy thì không được. Ba không giả làm chú chó nhỏ, con nhất định ngủ không yên giấc.”
“... Logic gì vậy?”
“Hừ! Ba tình nguyện đánh cược lại không chịu thua.”
“Ba bại khi nào? Đó là do con và mẹ con giở trò vô lại!”
“Con không có. Rõ ràng là tự ba không chịu nổi mỹ nhân kế! Nếu ba không hôn Đại Bảo nhà chúng ta, thì đã không thua con?”
“Là Đại Bảo nhà con muốn ba hôn, nếu ba không hôn, há chẳng phải mẹ con rất mất mặt sao?”
“Con mặc kệ! Dù sao ba cũng thua rồi. Nhanh lên, nhanh lên! Con buồn ngủ lắm rồi!” Hạ Đại Bạch thúc giục.
Hạ Thiên Tinh rón rén đi đến cửa phòng tắm, chỉ thấy cậu bé dùng cái đầu nhỏ đầy bọt xà phòng, cọ cọ vào người anh. Bạch Dạ Kình chỉ dựa vào bồn tắm lật sách lão phu nhân đưa, chỉ coi như không nghe thấy, cảm thấy vô cùng phiền. Thế nhưng, sau đó cũng chịu không nổi cậu bé cứ liên tục cọ cọ, qua loa lấy lệ "ấu ấu" kêu hai tiếng.
Hạ Đại Bạch liếc mắt, cảm thấy không thú vị. Đó không phải là chó nhỏ, mà giống y như sói tru.
Ngược lại bên ngoài Hạ Thiên Tinh không nhịn được, "Phụt" cô bật cười.
Cười xong, bên trong liền ném ra một ánh mắt lạnh lẽo, cô vừa chạy trốn, vừa nói: “Đại Bạch, tối này mẹ ngủ với con! Ở trên giường chờ con!”
Hạ Đại Bạch mới vừa rồi còn cảm thấy không thú vị, vừa nghe Đại Bảo nói vậy, lập tức nhảy ra khỏi bồn tắm, cầm lấy khăn tắm lau qua loa, cũng không thèm để bọt xà phòng trên đầu.
“Tóc vẫn chưa gội!” Bạch Dạ Kình nhắc nhở.
“Không sao, con tắm với Đại Bảo, để cho Đại Bảo gội giúp con!” Mặt cậu đầy vẻ khoe khoang, cái mông nhỏ được nước vặn vẹo vài cái: “ Tiểu Bạch, mình ba ở đây từ từ tắm nha!”
“...”
Khóe môi Bạch Dạ Kình co rút. Một mình nằm trong bồn tắm, đột nhiên cảm thấy mình thật thê lương.
Nhóc con thối tha, lại dám cướp vợ của anh!
...
Hạ Thiên Tinh tắm cho đứa nhỏ, sau đó cô tắm xong, mặc bộ quần áo ngủ nằm trên giường con trai.
Dĩ nhiên Hạ Đại Bạch biết trong bụng cô có em gái nhỏ, tay nhỏ của cậu xoa xoa bụng cô. Mắt to chớp chớp hỏi: “Đại Bảo, trước kia con cũng lớn lên trong bụng mẹ sao?”
“Ừm.”
“Vậy con và em gái nhỏ làm sao đi vào được?”
“...” Hạ Thiên Tinh không biết phải trả lời thế nào. Hiện tại việc nói với trẻ con vấn đề “mang thai” “sinh con” đã khá thông dụng. Chỉ có điều, đột nhiên bị hỏi, cô thật sự không biết phải trả lời thế nào.
“Ngày khác con đi hỏi Tiểu Bạch là được rồi.”
“Vậy con sẽ hỏi ngay bây giờ.”
“...”
Hạ Đại Bạch nói là làm, leo xuống khỏi giường, lịch bịch chạy ra ngoài. Cô có muốn gọi cũng gọi không kịp.
Không lâu sau, Hạ Đại Bạch đã chạy trở lại.
Thân thể nho nhỏ bò lên giường: “Tiểu Bạch nói, là ba nhét con và em gái vào bụng mẹ.”
“...” Sau khi Hạ Thiên Tinh nghe xong, mặt đỏ rần.
Hạ Đại Bạch vẫn đang hỏi: “Vậy nhét vào thế nào nhỉ? Từ lỗ rún sao?”
“...” Hạ Thiên Tinh không quan tâm đến con trai nữa, chỉ nhắm mắt lại, giả bộ ngủ, mơ hồ nói: “Mẹ phải ngủ, mang thai em gái nhỏ, rất hay buồn ngủ.”