Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Chương 516



Khi biết Bạch Dạ Kình thật sự không dám đụng vào cô, thì tư tưởng xấu xa trong lòng Hạ Thiên Tinh không tự chủ mà bắt đầu manh nha.

Sau khi tắm xong, cô trực tiếp mặc bộ đồ ngủ kia, rồi tùy tiện khoác áo tắm bước ra khỏi phòng tắm.

Da mặt của cô vẫn chưa dày đến nỗi dám nghênh ngang mặc như vậy ở ngay trước mặt Bạch tiên sinh đâu, nhưng mà, chỉ như vậy mà Bạch tiên sinh đã bắt đầu không tập trung được.

Ngồi xem văn kiện mà đầu óc đã bắt đầu lơ đãng. Thỉnh thoảng, ánh mắt lại lướt qua bắp chân đang lộ ra ngoài của cô.

Phần ngực của áo choàng tắm đang mặc trên người của cô được kéo xuống khá thấp, bộ đồ ren bên trong mơ hồ lộ ra một phần nhỏ, khe ngực như ẩn như hiện ở dưới lớp vải tuyn, khiến cho anh không thể không nghĩ lung tung.

“Tới đây.”

Rốt cuộc, sau khi người nào đó bôi kem dưỡng da xong, thì Bạch Dạ Kình không nhịn được nữa. Anh ném văn kiện sang một bên, mở miệng. Giọng nói đã hơi khàn khàn rồi.

Hạ Thiên Tinh đã có bùa hộ mạng rồi, nên không sợ anh nữa, cô ngoan ngoãn đi tới. Kết quả, anh giơ tay ra kéo, kéo đến trên đùi cô.

Hai người, ngồi mặt đối mặt.

Mới đầu, cô còn ngồi ở phía đầu gối của anh, nhưng mà, ngay khi cô còn muốn tránh, thì bàn tay của anh đã đặt ở sau lưng cô, anh dùng sức, đẩy cô tới trước mặt.

Cô khẽ kêu lên.

Cô như cảm giác được ý đồ gì đó tràn đầy nguy hiểm, mạnh mẽ giữ cô lại.

Còn không chờ cô phục hồi lại Thiên Tinh, thì áo choàng tắm trên người đã bị anh bá đạo xé ra, ném lên trên thảm. Bị ném xa tới nỗi cô không thể với tới.

Hạ Thiên Tinh vốn đang muốn trêu chọc Bạch tiên sinh, nhưng mà, dùng cái dáng vẻ dưới mắt này ở trước mặt anh, vẫn khiến cô cảm thấy cực kỳ xấu hổ.

Không chỉ mặt, mà ngay cơ thể cô đã đỏ như trái anh đào rồi.

“Đỏ mặt cái gì? Không phải muốn câu dẫn anh sao?” Anh nâng cằm của cô lên, lúc nói chuyện hơi nóng phả ở trên mặt cô, càng thêm mấy phần tà mị.

Tim của Hạ Thiên Tinh đập rất nhanh. Cô cảm thấy mình đã thật sự đi tìm đường chết rồi! Người đàn ông này, quá mê người! Cô cảm thấy, có khả năng mình sẽ không cầm cự được đến cuối cùng.

“Em quyến rũ anh đấy thì sao, dù sao anh cũng không thể làm gì được em...” Hạ Thiên Tinh sờ cái bụng của mình, rất đắc ý nói: “Bây giờ em đã có bùa hộ mạng rồi, tiểu Bảo bảo trong bụng em không hoan nghênh anh...”

Bạch Dạ Kình cảm thấy tốt nhất là lần sau không sinh bảo bảo nữa. Phải nhẫn nhìn ba tháng, là chuyện rất thống khổ với anh.

“Không liên quan, anh không ngại đổi cách chào đón con.” Bạch Dạ Kình kéo tay phải đang đặt lên bụng của cô qua, trực tiếp kéo vào trong áo tắm của anh, rồi sau đó, từ bụng của anh, đi thẳng xuống...

Mặt của Hạ Thiên Tinh đỏ bừng lên.

Không phải cô không biết đây là ý gì. Chỉ cảm thấy lòng bàn tay nóng như thiêu như đốt.

“Bạch tiên sinh, anh... Có muốn nhẫn nại... nhẫn nại hay không?” giọng nói của cô hơi run rẩy.

“Vậy sau này, tốt nhất là em nên nhịn!” Hạ Thiên Tinh vốn không hiểu rõ ý của anh, thế nhưng khoảng khắc sau đó, cô liền hiểu. Tính thù dai của người nào đó rất nặng, mặc dù không thể đụng vào cô, thế nhưng kết quả...

Cả buổi tối đều dùng hết toàn lực để khiêu khích cô!!

...

Qua năm mới, mùa đông giá rét cũng dần ấm trở lại.

Tối hôm qua, hai người đã thức quá muộn, nên cho tới bây giờ, cả người Hạ Thiên Tinh vẫn còn mơ mơ màng màng, không muốn thức dậy.

Cô nằm ở trong chăn, xoay người. Tay sờ qua loa, mò phải bộ đồ ngủ mà tối hôm qua vốn nên mặc ở trên người mình, bây giờ đã bị ném lộn xộn ở trên giường, cô cảm thấy xấu hổ, lập tức nhớ tới chuyện tối hôm qua giữa cô và Bạch Dạ Kình.

Cô nhìn chằm chằm vào tay phải mình của mình một lúc lâu, nhìn tới nhìn lui. Giống như nhiệt độ tối hôm qua vẫn còn lưu lại ở trong lòng bàn tay, đốt đến bỏng cả tay.

“Nhìn gì mà ngây người ra vậy, hay vẫn còn đang cân nhắc?” Bạch Dạ Kình đi ra từ trong phòng tắm, thu lại toàn bộ vẻ mặt của cô vào trong mắt.

“...” Hạ Thiên Tinh đỏ mặt, vội vàng thu tay mình về, giấu vào trong chăn, lại dùng chăn che kín người mình.

Trên người cô bây giờ không mặc cái gì cả, thế nhưng Bạch Dạ Kình không giống vậy, lúc này anh đã mặc quần áo chỉnh tề, quần dài màu đậm thêm áo sơ mi trắng. Thế nhưng, áo sơ mi vẫn chưa cài hết cúc, ống tay áo còn mở, ba cái cúc áo tính từ trên cổ áo xuống vẫn rộng mở, lộ ra cơ ngực săn chắc hấp dẫn.

Sáng sớm mà đã... rất là... mê người...

Càng cẩu thả như vậy, thì càng có phong vị lười biếng tùy ý mà hấp dẫn.

Cô nhìn anh, thỉnh cầu: “Anh lấy giúp bộ đồ ngủ, em đang không mặc đồ.”

Bạch Dạ Kình khom người vươn tay trên giường lớn, một tay móc lấy, lắc lư bộ đồ ngủ gợi cảm ở trước mặt cô. Xấu xa nhướn mày: “Đây không phải sao? Ngay bên cạnh tay em đấy thôi.”

“...” Anh cố ý mà!

Bây giờ nghĩ lại, Hạ Thiên Tinh mới cảm thấy tối hôm qua mình cũng thật quá lớn mật. Cô đoạt lấy bộ đồ ngủ trước mặt, ném được xa bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu, ảo não than phiền: “Không mặc nó nữa! Cũng bởi vì nó, mà tối hôm qua em không thể ngủ ngon!”

Tóm lại, mặc dù tối hôm qua Bạch Dạ Kình không thật sự muốn cô, nhưng mà, vẫn luôn thay đổi thủ đoạn trêu chọc cô. Tất nhiên, anh luôn làm theo nguyên tắc "Vui một mình không bằng mọi người đều vui, cho nên, sau khi cô được thỏa mãn, thì anh cũng nhất định bắt cô phải thỏa mãn mình.

Cho nên...

Tối hôm qua, tay phải của Hạ Thiên Tinh, đã mỏi đến mức như sắp trật khớp rồi.

Bạch Dạ Kình thấy cô ném đồ ngủ đi mất, thản nhiên nói: “Anh đã lấy đồ ngủ cho em rồi, bây giờ em không mặc, là em tự chịu.”

“...” Hạ Thiên Tinh thật sự muốn nhảy bổ vào anh mà cắn cho hả giận. Sao lại có thể hư hỏng như vậy! Hư đến như vậy chứ?!

Bạch Dạ Kình thật sự không để ý đến cô nữa, trở về phòng tắm lần nữa để rửa mặt. Cuối cùng, cô dứt khoát cuốn chăn, nhảy vào phòng thay đồ. Nhảy được nửa đường, thì Bạch Dạ Kình lạnh mặt khiêng cô lên, đặt lên trên ghế sa lon trong phòng thay đồ.

Anh vừa mở tủ quần áo, vừa nghiêm mặt: “Em có chút tự giác nào của phụ nữ có thai hay không? Phụ nữ có thai mà nhảy tới nhảy lui như em vậy sao?”

“...” Hạ Thiên Tinh cảm thấy rất ủy khuất, cô nhỏ giọng ngụy biện cho mình: “... Có ngã xuống đâu, có liên quan gì chứ?”

Anh quay mặt qua trừng mắt nhìn cô, Hạ Thiên Tinh liền ngoan ngoãn không nói nữa. Mặc dù anh hung dữ, nhưng mà, trong lòng cô lại cảm thấy ngọt ngào tràn đầy.

Cô biết là anh đang lo lắng cho cô.

...

Sau khi hai người rửa mặt xong, thì cùng đi xuống tầng dưới ăn sáng.

Buổi sáng, một nhà ba người cùng ngồi ăn với nhau khiến cho không khí càng thêm ấm cúng. Hạ Thiên Tinh dịu dàng nhìn dáng vẻ Hạ Đại Bạch đang há to miệng ăn cháo, lại nghĩ tới chuyện tương lai sẽ có thêm một thằng nhóc, trong lòng lại cảm thấy thỏa mãn.

Nếu như...

Sức khỏe của cha mẹ cũng có thể hoàn toàn bình phục, thì không còn chuyện gì để lo lắng nữa.

“Lát nữa em phải đến bệnh viện thăm cha mẹ.” Cô nói với Bạch Dạ Kình.

Bạch Dạ Kình khẽ gật đầu: “Vậy đi cùng với anh trước đã, sau đó anh sẽ đưa em tới bệnh viện.”

“Đi đâu?” Hạ Đại Bạch tò mò quay mặt qua, nói chen vào.

Bạch Dạ Kình chỉ nói với cậu hai chữ: “Hẹn hò.”

“...” Hạ Đại Bạch dẩu cái miệng nhỏ, than phiền: “Lại là hẹn hò, lại không mang con theo hẹn hò, người lớn mấy người thật là thật là đáng ghét!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.