Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Chương 520



Ánh mắt Bạch Dạ Kình yên lặng nhìn qua, vốn còn cảm thấy cô sẽ rất thích nhưng kết quả lại nhìn thấy nước mắt trong mắt cô, anh cảm thấy không thoải mái rồi.

Trái tim cũng nhíu chặt lại.

“Sao thế?” anh muốn dừng xe nhưng không có chỗ đậu. Anh rút khăn tay ra đưa cho cô vừa giải thích: “Người bán hoa bảo các cô gái đều thích những thứ này, bán rất chạy. Không phải em nói mình thích hoa sao?”

Lúc đó anh đã đồng ý, sau này sẽ thường xuyên tặng hoa cho cô. Hiện tại mới là lần đầu tiên thôi.

“Ừm, cực kì thích.” Hạ Thiên Tinh vừa khóc vừa cười, ôm chặt cái hộp trong tay, giống như ôm bảo bối vậy.

Bạch Dạ Kình nhìn cô: “Thích thật sao?”

Cô gật đầu như giã tỏi.

Cầm khăn tay lau khóe mắt, Bạch Dạ Kình than thở: “Có phải bình thường anh đối với em không tốt, cho nên mỗi lần em nhìn thấy hoa đều khóc không hả? Nếu mỗi lần như thế anh thật sự nghĩ lần sau sẽ không tặng hoa cho em nữa.”

Hạ Thiên Tinh cười ra tiếng.

“Không được, đây là hành động của một ông chồng tốt, Bạch tiên sinh phải tiếp tục.”

Đàn ông thật không thể hiểu nỗi tâm tư của phụ nữ.

Rõ ràng là khóc vì cảm động nhưng cũng là khóc vì hạnh phúc.

Bạch Dạ Kình nhấm nháp hai chữ ông chồng, không biết vì sao hai chữ bình thường như vậy nhưng từ trong miệng của cô nói ra, anh lại cảm thấy cực kì mê người.

Có loại hương vị khác.

Có thể làm cho người ta cảm thấy vui vẻ không ngừng.

“Nếu thích như vậy có phải nên khen thưởng hay không?”

“Khen thưởng sao?” Hạ Thiên Tinh cân nhắc một chút, hiểu được ý của anh. Nhân lúc đèn đỏ dừng xe, cô nghiêng người hôn nhẹ lên mặt Bạch tiên sinh một cái.

Bạch Dạ Kình cau mày nhìn cô: “Tuy khen thưởng này anh vừa lòng nhưng mà cái khác...”

“Còn cái khác sao?” Ánh mắt Hạ Thiên Tinh nhìn vào đôi môi mỏng khêu gợi của anh, lại nhìn đèn giao thông, mắt thấy sắp nhảy tới đèn vàng, lập tức màu xanh rồi. Cô lo lắng cho sự an toàn nên đề nghị: “Trước hết cứ lái xe cho tốt đi đã, khen thưởng khác thì về nhà lại nói.”

Bạch Dạ Kình như cười như không nhìn cô, vừa lái xe vừa hỏi: “Em cảm thấy anh đang muốn hôn sao?”

“...” Cho nên lời này của anh là có ý gì?

Là nói cô tự mình đa tình sao?

Bạch Dạ Kình cảm thấy buồn cười nói: “Gọi ông xã nghe một chút nào.”

“...” Hạ Thiên Tinh quẫn bách không chịu được.

Cho nên ngay từ đầu anh muốn khen thưởng chỉ là cái này thôi sao?

Nhưng mà cô lại...

Lại còn đề nghị như thế.

Quá mất mặt rồi.

Nhìn thấy bộ dạng quẫn bách của cô, ý cười trong mắt anh càng sâu, tâm tình càng tốt hơn.

Hạ Thiên Tinh chỉ cảm thấy càng xấu hổ, càng tức giận: “Anh cố ý.”

“Là em hôn anh, ngược lại lại trách anh cố ý, đây là loại logic gì vậy?” Anh bày ra biểu tình vô tội.

Hạ Thiên Tinh cảm thấy anh xấu xa lắm.

Hơn nữa tiếng cười đó làm cho cô vừa cảm thấy buồn bực lại còn mất mặt nữa, rõ ràng là đã chế nhạo cô mà.

Cô cảm thấy quá mất mặt cho nên nghiêng người dựa vào cửa xe, không thèm để ý đến anh nữa. Mặc cho anh yêu cầu thế nào cô cứ nhắm mắt làm như không nghe thấy.

Chỉ là...

Ông xã...

Cô ở trong lòng nhấm nháp mấy lần, chỉ cảm thấy đây là xưng hô thần thánh nhưng lại làm cho người ta xấu hổ.

Là trách nhiệm và hứa hẹn, là tình yêu và sự lãng mạn.

Thật ra nhiều lần cô muốn gọi nhưng mà lúc muốn nói lại xấu hổ mà rút trở về.

Đến cuối cùng xe cũng dừng lại ở bệnh viện, hai người xuống xe, cô vẫn không chịu gọi ông xã.

Cô cần củng cố lại tâm lý đã.

Ngược lại Bạch Dạ Kình không cưỡng cầu cô, dù sao sớm hay muộn cũng phải gọi.

Bên kia.

Trì Vị Ương rửa mặt xong, trên người vẫn mặc quần áo của của Phó Dật Trần. Áo ngủ của anh màu trắng, rất sạch sẽ, cô tham luyến đưa tay lên người, mùi hương này làm cho cô hoảng hốt, cảm thấy tất cả đều là thật.

Sau này...

Có phải mỗi ngày bọn họ đều giống như hiện tại trôi qua mà không có hai từ chia ly.

Trì Vị Ương nhìn bản thân trong gương, nhớ đi nhớ lại, nhớ tới lời hôm qua Tô Tố Vân nói, ánh mắt cô tối lại, lồng ngực vô cùng đau đớn. Không biết cô phải làm gì mới khiến cho nỗi đau của anh từ từ vơi đi, cuối cùng hoàn toàn xóa bỏ bóng ma đó.

Nhưng mà có thể quên được sao?

Tối qua lúc anh và cô trò chuyện với nhau, bộ dạng đau đớn của anh làm cô không dám nghĩ lại.

“Sáng sớm thì nhìn cái gì?” lúc này âm thanh của Phó Dật Trần vang lên. Cô nghe thấy liền quay đầu thấy anh mặc đồ ở nhà đang đứng ở cửa toilet.

Sáng sớm mới tắm qua, tất cả chỉnh tề, râu cũng cạo sạch, nhìn sạch sẽ thoải mái vô cùng.

Trì Vị Ương hận chết người từng tổn thương anh, anh thuần khiết như thế, tên nào phát bệnh nỡ làm bẩn anh như vậy.

“Vị Ương.” Thấy cô không động tĩnh gì, Phó Dật Trần nghi hoặc đi vào.

Sợ bụng cô có vấn đề gì.

Đợi cho anh đến gần, hai tay Trì Vị Ương ôm lấy cổ anh, vùi mặt vào cổ anh,.

Anh ngẩn ra, chỉ nghe thấy cô nhẹ nhàng nói: “Nghĩ về anh đấy.”

Trong lòng Phó Dật Trần rung động, lo lắng tay chân đều cảm thấy thừa thãi, khóe môi anh cong lên vòng cung mê người,hai tay ôm chặt lấy cô: “Không phải anh vẫn ở đây sao?”

“Lúc anh đi, mỗi ngày em đều nghĩ đến anh, Mỗi ngày đều ảo tưởng, khi nào thì có thể trò chuyện cùng anh, khi nào được ôm anh, em nghĩ cả đời này sẽ không còn cơ hội như vậy nữa.”

Trì Vị Ương nỉ non, nói xong, hốc mắt đã đầy hơi nước, âm thanh nghẹn ngào.

Phó Dật Trần bế cô lên, ôm cô ra khỏi toilet, đặt cô lên giường. Anh cúi người, một tay chống đỡ xuống giường, sức nặng hơn phân nữa truyền đến tay kia mà không chạm đến cô.

Từ trên cao nhìn xuống cô, ánh mắt thâm thúy: “Vẫn còn trách anh sao?”

“...” Cô lập tức lắc đầu phủ nhận.

Không trách.

Cũng không kỳ lạ.

Cô sao còn sức mà trách anh chứ, cô chỉ muốn yêu anh thật tốt, thương anh thật nhiều, còn có bắt lấy anh, cả đời này không cho anh có cơ hội buông tay cô.

“Dật Trần, chúng ta kết hôn đi có được không?” đột nhiên Trì Vị Ương khàn giọng mở miệng.

Phó Dật Trần sửng sốt, lồng ngực cực kì rung động.

Cho nên hiện tại anh đang được cầu hôn sao?

Trì Vị Ương nghiêng đầu nhìn anh, đôi lông mày tinh xảo nhăn lại: “Xem anh có vẻ không thích?”

Anh nắm chặt tay cô đặt lên môi hôi hai lần, có chút kích động: “Không phải em còn muốn yêu đương cho tốt sao?”

“Hiện tại thay đổi chủ ý rồi.” Trì Vị Ương nhếch miệng: “Em không thích Tô Tố Vân, cần phải nhanh chóng đoạt lấy anh khỏi tay cô ta. Nhỡ may ngày nào đó anh bỗng nhiên cảm thấy em không còn là bé gái như cảm nhận trước kia của anh, lại thấy Tô Tố Vân tốt hơn, đáng yêu hơn em lại không muốn ly hôn với cô ta nữa thì em và con làm sao bây giờ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.