Lão gia đặt giấy chứng nhận kết hôn xuống, nhìn lão phu nhân. Hai người đã làm vợ chồng mấy chục năm, vẫn còn rất ăn ý. Mặc dù lão gia không nói rõ, nhưng, lão phu nhân đã gọi thím Lâm đến, lại nhoài người dặn dò bên tai của bà. Bên kia, Trầm Mẫn cũng xoay người đi.
Hạ Thiên Tinh mơ màng, không biết ba vị trưởng bối là đang có ý gì, cũng chỉ yên lặng.
Một hồi lâu, thím Lâm và Trầm Mẫn đều quay trở lại.
Trong hai tay còn cầm thêm cái bao lì xì.
Lão gia nhận lấy, nhìn về phía Hạ Thiên Tinh đang ở trước mặt của mình. Ông không nói, Hạ Thiên Tinh cũng không nói gì, hai người, ba nhìn con, con nhìn ba, đưa mắt nhìn nhau.
Khi cô cảm thấy có một loại cảm giác lúng túng, Trầm Mẫn ở bên cạnh cũng sốt ruột nhắc nhở: “Thiên Tinh, con còn kì kèo gì nữa thế? Mau gọi ông ấy.”
“Á dạ. Bác trai.” Giọng nói gần như là bật ra theo bản năng. Lời vừa dứt, mới phát hiện không đúng, ngay cả bản thân cũng cảm thấy vô cùng mất mặt. Muốn lập tức rút lại, nhưng thực tế đã không còn kịp nữa rồi.
Lão gia trừng to mắt nhìn cô: “Bác trai!”
Trầm Mẫn nhắc nhở: “Đã kết hôn rồi, phải sửa đi.”
Thật sự Hạ Thiên Tinh không phải là không biết, mà thật sự vẫn có chút xấu hổ, vẫn không biết rốt cuộc là ngượng ngùng điều gì nữa.
Cô cắn môi, một hồi sau, mới khẽ gọi: “Ba!”
“Sao giọng nhỏ quá vậy, không nghe thấy.” Lão gia cố ý làm khó cô, tay để bên tai, lại lên tiếng hỏi.
“Được rồi, ba muốn nghe hay thích nghe, sau này có rất nhiều cơ hội để nghe, chỉ sợ ba nghe nhiều sẽ phiền thôi.” Bạch Dạ Kình biết da mặt cô mỏng, không muốn làm khó cô, đưa tay cướp lấy bao lì xì trong tay của lão gia đặt vào trong lòng bàn tay Hạ Thiên Tinh.
Hạ Thiên Tinh cũng không có lá gan lớn như anh, đứng yên ở đó, cũng không dám nhận.
Lão gia giận đến mức phồng mang trợn má, thằng nhóc này, lại dám ở trước mặt con dâu làm giảm uy nghiêm của ông: “Con bé chỉ vừa mới vào cửa thôi đấy, con một lòng che chở cho con bé, có phải cũng quá được rồi không?”
Lão gia vẫn ghen tị.
Bạch Dạ Kình nhanh chóng tiếp lời: “Người còn chưa đến hai mươi bốn tuổi, cũng sắp sinh hai đứa con rồi, con không bảo vệ cô ấy thì bảo vệ ai?”
Hạ Thiên Tinh nghe được cũng kinh hồn bạt vía, nhưng ngược lại vẻ mặt của Trầm Mẫn ở bên cạnh lại vui vẻ yên tâm. Con gái của mình, mắt chọn con rể rất tốt. Sau này, trở về Lương Thành, cũng không cần phải quá lo lắng thay cho bọn họ nữa.
Lão gia lườm con trai.
Hạ Thiên Tinh sợ làm cho lão gia không vui, lại nhanh chóng lanh trí, gọi một tiếng ba thật lớn.
“Con xem đi, con dâu của ba hiểu chuyện hơn con nhiều!” lúc này lão gia mới hài lòng, nhưng vẫn không quên dạy dỗ con trai vài câu.
Bạch Dạ Kình cũng không để tâm. Biết lão gia không vừa mắt với mình, nhất là lúc trước vài lần không chịu nghe lời ông, nên càng ngày càng không vừa mắt.
Bên này, lão phu nhân cười híp mắt nói: “Còn bên này nữa.”
Sau khi gọi ra một tiếng “Ba”, Hạ Thiên Tinh lập tức cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, không giống với sự uy nghiêm như của lão gia, cho nên, một tiếng mẹ này ngược lại cũng tự nhiên hơn rất nhiều.
Lão phu nhân đưa bao lì xì cho cô. Trầm Mẫn cũng cho hai người hai bao lì xì.
Cuối cùng, đôi mắt nắm lấy tay của hai người bọn họ cũng đỏ lên, nói với Bạch Dạ Kình: “Mẹ biết, con đối xử với Thiên Tinh rất tốt, trước kia Thiên Tinh đã chịu không ít khổ cực. Sau này, mẹ giao con bé cho con rồi, con phải đối xử với con bé thật tốt đó!”
Bạch Dạ Kình lại bảo đảm một lần nữa, trịnh trọng giống như lúc nãy ở trong bệnh viện.
Cả nhà cùng nhau ăn cơm trưa, Bạch Dạ Kình lại nói với những người đang ngồi ở về chuyện liên quan đến chú hai của anh, kế hoạch về hôn lễ cho ba mẹ vợ, mọi người đều gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Giữa buổi, Trầm Mẫn nói: “Bây giờ cũng qua mười lăm rồi, tôi đang định trở về Lương Thành, mấy ngày nay mọi người phải lo liệu hôn lễ, có lẽ sẽ rất bận, tôi không ở đây gây thêm phiền phức cho mọi người nữa. Gần đây, thật sự đã làm phiền đến ông bà thông gia rồi.”
Trầm Mẫn khách sáo.
Mấy ngày nay sống ở Chung Sơn, cũng rất thanh thản.
Vốn còn cho rằng lão gia và lão phu nhân của nhà họ Bạch cũng không phải là người dễ sống chung. Nhất là lần trước khi ở cục dân chính, còn tận mắt nhìn thấy được dáng vẻ vô tình của lão gia vì muốn ngăn cản bọn họ còn tự tay đánh con trai mà không hề nể mặt, nhưng sau khi sống chung mới càng ngày càng phát hiện ra, nhìn người không thể nhìn vẻ ngoài.
Lão gia rất thích giả vờ, điển hình của kiểu trong nóng ngoài lạnh. Lão phu nhân thì vẫn luôn rất nhiệt tình.
Cho nên.
Khi lão phu nhân nghe được lời này, đặt đôi đũa xuống, vội vàng mời ở lại: “Cái gì mà phiến phức chứ? Bà ở chỗ tôi, không biết là mỗi ngày tôi vui vẻ đến mức nào đâu. Từ sáng đến tối ở trong nhà với lão gia ngột ngạt cũng không nói ra được hai câu, ở đây có bà cùng nói chuyện. Dù sao ở trong nhà, tôi muốn nói chuyện với ông ấy, ông ấy cũng chê tôi nói nhiều, tôi thấy, bà cứ dứt khoát đừng đi nữa, cứ sống luôn ở đây, hai người chúng ta cũng coi như có người bầu bạn. Một mình bà sống ở Lương Thành, Thiên Tinh và Dạ Kình cũng không yên tâm, đúng không?”
Khi lão phu nhân nói ra lời này, nhìn về phía hai đứa con ở đối diện.
Bọn họ còn chưa lên tiếng, Hạ Đại Bạch đã đặt đũa xuống, chạy thật nhanh tới nắm lấy vạt áo của Trầm Mẫn: “Bà ngoại, bà đừng đi, Đại Bạch sẽ rất nhớ bà đó!”
Trầm Mẫn vừa nghe được, trong lòng vô cùng ấm áp.
Bế đứa bé lên, đặt lên đùi của mình: “Nhưng, nhà bà ngoại ở Lương Thành.”
“Không sao cả, bà dọn nhà đến chỗ của con là được rồi. Chắc chắn Tiểu Bạch có cách.”
“Bà xem, ngay cả Đại Bạch cũng luyến tiếc bà, bà đừng đi nữa.” Lão phu nhân ở bên cạnh bồi thêm.
Đúng là Hạ Thiên Tinh không yên tâm để cho bà một mình trở về Lương Thành. Nhất là sau khi sức khỏe của Lan Đình phu nhân và nhị lão gia của nhà họ Bạch đã càng ngày càng kém, cô càng phát hiện thời gian sống cùng với người nhà thật sự là mỗi ngày trôi qua lại ít đi một ngày, Hạ Thiên Tinh sợ hãi có một ngày cơ thể của Trầm Mẫn càng yếu hơn. Dù sao, bà cũng có nguy cơ ngầm, lúc đầu làm phẫu thuật tim, không ai có thể đảm bảo nó sẽ không tái phát nữa.
“Mẹ, nếu mẹ cảm thấy ở nơi này không tiện, hay là dọn đến ở cùng con và Dạ Kình đi.” Hạ Thiên Tinh lên tiếng: “Bọn con sẽ dọn khỏi phủ tổng thống, đến lúc đó có nhà mới. Mẹ sống với bọn con ở đó, là thích hợp nhất.”
Đương nhiên Trầm Mẫn không muốn làm phiền đến hai người bọn họ. Hai người nhỏ tuổi, đều thích có không gian riêng của bản thân.
Lão phu nhân cũng nói: “Hai đứa mới kết hôn, cũng đừng sống ở bên đó với hai đứa. Tôi nói rồi, cứ sống ở đây với tôi. Ít nhất cũng sống ở đây đến khi Thiên Tinh sinh đứa bé thứ hai ra, nếu không, đến lễ cưới của con bé, lại đến sinh đứa bé, bà cũng phải qua, chạy qua chạy lại tới đây, không phải là giày vò sao? lão gia, ông nói có phải không?”
Lão gia nói: “Bà nói cái gì thì chính là cái đó.”
“Ừ, cả nhà chúng tôi đều giữ bà lại, bà đừng đi nữa!” lão phu nhân là tích cực nhất.
Bạch Dạ Kình ở bên cạnh tiếp lời: “Mẹ, mẹ ở lại đây đi. mẹ của con bình thường cũng rất cô đơn. Mẹ cũng thấy rồi đó, bình thường ba của con vô cùng khó sống chung, mẹ ở đây, mẹ của con cũng có thể tìm mẹ để nói chuyện, nói với ba cũng không được.”
“Thằng nhóc đáng ghét!” lão gia hận không thể ném đũa vào đầu của anh.
Lão phu nhân bèn nói: “Chính là như thế, vẫn là Dạ Kình của chúng ta hiểu mẹ nhất!”
Lão gia hừ hừ. Hai mẹ con này, mỗi người một câu, chỉ không nói rõ là xem thường ông.
Tình cảm khó từ chối, rốt cuộc cuối cùng Trầm Mẫn cũng ở lại. Nhưng cũng không thể thật sự ở đến khi bọn họ sinh đứa bé ra, chỉ có thể ở lại đến khi bọn họ tổ chức hôn lễ.