Hạ Quốc Bằng vui mừng nhìn hai người bọn họ: “Ngồi đi, ngồi đi. Chị Vương, rót ly trà. Đại Bạch, con muốn uống gì?”
Thời gian và thân phận là hai cái đáng sợ. Hôm nay hai cha con cô gặp mặt lại, có thêm mấy phần lạnh nhạt. Hẳn là biết cô không phải con gái ruột của mình, nên đối với chuyện cũ cảm thấy áy náy.
Hạ Đại Bạch lắc lắc đầu nhỏ: “Đại Bảo uống gì, con uống đó.”
Hạ Quốc Bằng nói với chị Vương: “Vậy thì hai ly.”
Chị Vương xoay người đi vào phòng bếp.
“Sao hôm nay qua đây?” Hạ Quốc Bằng rất bất ngờ, thật ra bọn họ rất ít liên lạc. Trước kia làm ba, ông không có hoàn thành trách nhiệm, bây giờ cô đã nhận ba mẹ ruột của mình, càng ít liên lạc hơn.
Hạ Thiên Tinh nhìn phần quà: “Chúc tết ba và bà nội. Vốn đến sớm hơn, nhưng có một số việc trở ngại. Hôm nay vừa kết hôn với Dạ Kình, cho nên đến nói với ba một tiếng.”
Lúc này, chuyện cô kết hôn không phải chỉ thông báo ở trong điện thoại, mà là mặt đối mặt nói kỹ càng với ông, trong lòng Hạ Quốc Bằng vẫn rất xúc động.
“Những tin tức của hai con gần đây, ba đều xem. Chuyện ngài ấy từ chức, ba cũng biết. Có thể nhìn ra ngài ấy thật lòng với con. Lúc đầu con chịu nhiều khổ sở như vậy, hiện tại có một chốn về cũng là chuyện đương nhiên.
Hạ Quốc Bằng nói, lại nghĩ đến Lý Linh Nhất và Hạ Tinh Không ở trong ngục.
Nặng nề thở dài: “Trước kia là ba buông thả quá mức mới làm cho hai mẹ con họ mắc thêm nhiều lỗi lầm, gây nhiều phiền toái cho con.”
“Những chuyện đó đều đã qua rồi.” Hạ Thiên Tinh không muốn nhắc lại nữa.
Hạ Quốc Bằng gật đầu, nhìn cô, muốn nói cái gì, nhưng muốn nói lại thôi. Hạ Thiên Tinh đoán được ông muốn hỏi mình cái gì, cũng không chủ động nói.
Hồi lâu, Hạ Quốc Bằng nói: “Hay là con và Đại Bạch ở lại ăn cơm tối đi. Đã lâu chúng ta không ăn cơm chung. Còn nữa, bà nội con đang ngủ trên lầu.”
Hạ Thiên Tinh nhìn thời gian, đã 3 giờ chiều, chỉ còn hai tiếng đến giờ cơm.
Cô cúi đầu nhìn Hạ Đại Bạch bên cạnh, Hạ Đại Bạch nhún vai: “Con sao cũng được.”
Nhà đã rất lâu không có náo nhiệt, Hạ Quốc Bằng rất vui vẻ, quay đầu nói: “Chị Vương, tối nay làm nhiều món.”
Hạ Đại Bạch ngồi không yên trong hai tiếng, nhất là trong hoàn cảnh vắng lặng như vậy, cho nên, lát sau bé đi vườn sau chơi. Hạ Thiên Tinh ở phía sau dặn dò bé đừng chạy lung tung, tiến lên quàng cổ cho bé rồi mới cho bé đi ra ngoài chơi.
Hạ Quốc Bằng đứng lên, đi đến. Hạ Thiên Tinh ngẩng đầu, đối diện ánh mắt Hạ Quốc Bằng, cô nói: “Đi ra ngoài cùng con một lát được không?”
“Được.”
Hạ Thiên Tinh đi theo ông ra ngoài biệt thự.
Vườn của biệt thự rất an tĩnh. Cây hai bên đường đều trơ trụi nhánh cây. Hạ Thiên Tinh chú ý đến, so với lần trước gặp ông, ông đã có thêm mấy sợi tóc bạc.
“Thân thể hiện tại của ba thế nào?”
“Trầm Mẫn vẫn khỏe chứ?”
Hai người hỏi cùng một lúc.
Nhìn nhau cười, Hạ Quốc Bằng nói: “Thân thể rất mạnh khỏe.”
Cô cũng đáp: “Mẹ con cũng rất tốt.”
“...” Hạ Quốc Bằng gật đầu.
“Ba muốn nói gì?”
“... Con có thể giúp ba gọi điện cho mẹ con đến ăn tối chung không?” Hạ Quốc Bằng rốt cuộc nói ra tâm tư của mình.
“Sao ba không tự gọi?”
“Ba?” Hạ Quốc Bằng không được tự nhiên cười khổ: “Ba đến Lương thành tìm bà ấy, bà ấy cũng không để ý ba. Sau đó ba biết bà ấy ăn tết ở đây, lại nhờ bà nội con gọi rất nhiều cuộc điện thoại, nhưng...”
Nói đến đây, ánh mắt ông tối đi. Kết cục có thể tưởng tượng được.
Hạ Thiên Tinh lắc đầu: “Ba cũng không có thành ý.”
“Không có thành ý?”
“Sao có thể nhờ bà nội gọi điện thoại chứ? Nếu ba thật sự muốn gặp mẹ, bất luận như thế nào, ba đều tự gọi. Mẹ cự tuyệt một lần, bà gọi lại một lần; mẹ cự tuyệt hai lần, ba có thể gọi lại hai lần. Nếu ba thật sự có lòng, một ngày nào đó mẹ sẽ đáp ứng.”
“Thật sao?” Hạ Quốc Bằng dò xét nhìn con gái.
“Thật.” Cô gật đầu, tiện tay lấy lá khô xuống, dừng bước nói: “Nếu mẹ thật sự không quan tâm ba chút nào, nhiều năm qua, mẹ sẽ không mãi độc thân như vậy, bất luận là người theo đuổi mẹ, hay là đối tượng giới thiệu cho mẹ đều không ít. Điều kiện những người đó cũng không tệ lắm. Nhưng mẹ chẳng những đều cự tuyệt, ngay cả gặp mặt một lần cũng không chịu. Con nghĩ... trong lòng mẹ cũng không phải hoàn toàn quên ba.”
Hạ Quốc Bằng hơi kích động: “Thiên Tinh, con nói thật sao? Nhưng bà ấy đã nói với ba, hôm nay bà vẫn độc thân không phải gật ba, là vì người trước kia đã qua đời, nên bà ấy chưa lập gia đình là vì chưa quên được người đó.”
Hạ Thiên Tinh thở dài: “Trong lòng có ngôi mộ, chôn vị vong nhân*. Con nghĩ, hẳn đó là tâm tình hiện tại của mẹ.”
(*) Trong lòng có ngôi mộ, chôn vị vong nhân: Một câu chuyện tình yêu “Thần mộ”. Câu chuyện nói về một ngôi mộ biến thành người, sau đó gọi là ‘tang nham’, tang nham là một người, cũng là một ngôi mộ. Một thân thể là do ngôi mộ biến thành, một thân thể là của người trong mộ, còn trong thân thể anh ta là người anh ta thích nhất.
Cho nên...
Ý của câu nói này là trong lòng Trầm Mẫn vẫn còn chỗ cho ông sao?
Hạ Quốc Bằng nghe vậy, giống như được khích lệ cực lớn, lập tức xoay người đi vào biệt thự. Đi hai bước, mới nhớ ông lại quên con gái mình.
Hạ Thiên Tinh cười: “Ba mau đi gọi điện thoại đi. Không khí bên ngoài tốt, con hóng mát chút.”
“Lát nữa ba ra nói kết quả cho con.”
Hạ Quốc Bằng vội vã tiến vào, vừa rồi ủ rũ, lúc này lại hăng hái, giống như mở ra một cánh cửa, có ánh mặt trời chiếu vào.
Hạ Thiên Tinh nhìn bóng lưng kia, rất là cảm khái. Không biết lúc nào mẹ có thể buông bỏ.
Đang suy nghĩ, điện thoại vang lên.
Lấy ra nhìn, là Bạch Dạ Kình.
“Đến rồi?” Mới nhận, anh từ bên kia hỏi.
“Ừ, đến được một lúc. Anh bận không?”
“Mới khai trương. Bọn họ có cho em sắc mặt khó coi không?”
Hạ Thiên Tinh cười, biết anh không thấy được, vẫn lắc đầu. Nói: “Có thể vì thân thế, bây giờ ít nhiều có chút lạnh nhạt. Nhưng cũng kỳ lạ, bây giờ sống chung lại thoải mái. Trước kia dẫn theo Đại Bạch, luôn lo lắng cái này, lo lắng cái kia. Hôm nay không giống, rất thản nhiên. Anh nói, có phải vì chúng ta kết hôn không?”
“Cần gì phải quan tâm nguyên nhân gì? Em cảm thấy thoải mái là được. Nếu cảm thấy không thể ở lại nữa, về nhà sớm. Nhà lúc nào cũng làm em thoải mái hơn bên ngoài.”
Hạ Thiên Tinh ngẩng đầu nhìn trời.
Trời vừa mưa, hiện tại bầu trời lại có màu xanh biếc lãng mạn, động lòng người.
Nhưng câu nói sau cùng của anh, càng làm cô động lòng hơn.