Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Chương 531



“Nhưng mà mẹ em...” Hạ Thiên Tinh lo lắng trùng trùng: “Hiện tại mẹ của em ở bên trong sống chết không rõ.”

“Không cần quá khẩn trương, trong lòng anh tự có tính toán.” Bạch Dạ Kình trấn an ôm lấy vai cô, tay kia nhéo tay cô: “Tay lạnh như vẫn còn không ngủ trong phòng.”

“Trong lòng em không yên cho nên ngồi ở phòng cấp cứu chờ.”

Bạch Dạ Kình hiểu tâm tình của cô, ngược lại không ép cô về phòng nghỉ ngơi. Chỉ là bắt cô ngồ dựa vào ghế ở hành lang, còn anh đứng bên cạnh gọi điện thoại cho Lãnh Phi.

Một lúc sau chờ anh quay lại thì cô đã dự định đi hiến máu rồi.

Bạch Dạ Kình nói: “Máu đã đủ rồi.”

“Em sợ nhỡ may...”

“Không có cái nhỡ may đó.” Bạch Dạ Kình cầm lấy tay cô đặt trong áo khoác: “Anh để Lãnh Phi tới kho máu tư nhân lấy máu nhóm P rồi.”

Kho máu tư nhân thật ra rất nhiều đại gia xây dựng nhưng cô biết từ trước kia Bạch Dạ Kình không có cái này.

Hạ Thiên Tinh ngoài ý muốn nhìn anh: “Kho máu tư nhân của anh bên trong còn có cả nhóm máu P sao?”

“Ừ, là để dự phòng.”

Hạ Thiên Tinh cảm thấy yên tâm liền ngồi xuống, Bạch Dạ Kình và cô ngồi chờ ngoài hành lang, một lúc sau Lãnh Phi đi tới, trong tay thêm một tùi chườm nóng, tay kia là lò sưởi mới mua.

Bạch Dạ Kình tự mình ngồi xổm xuống cắm lò sưởi, Hạ Thiên Tinh ngồi đó, từ trên xuống nhìn anh, đôi mắt không nhịn được cảm thấy rung động.

Ngọn đèn ấm áp trong lò sưởi chiếu sáng nửa khuôn mặt anh, vốn không rõ ràng nhưng được chiếu lên lại thấy cực kì rõ.

Hơi ấm phả ra, vốn không khí trong trẻo lạnh lùng bỗng nhiên tiêu tán. Hạ Thiên Tinh sợ anh bị lạnh liền đưa túi chườm nóng cho anh, anh thuận tay nắm lấy tay cô,bốn bàn tay ôm lấy túi ấm.

“Vì sao anh đột nhiên xây dựng kho trữ máu? Lại còn có cả máu P tồn trữ?” Hạ Thiên Tinh ngẩng đầu hỏi anh.

“Ý tưởng đột nhiên mà có thôi.” Anh trả lời bâng quơ.

Hạ Thiên Tinh trầm ngâm trong chớp mắt, đôi mắt trong suốt nhìn anh: “Là vì em sao?”

Câu hỏi này thật ra cũng là câu khẳng định.

Bạch Dạ Kình cũng không phủ nhân, ánh mắt thâm sâu nhìn cô: “Anh chuẩn bị là phòng ngừa lúc em không cẩn thận đụng phải. Cho nên sau này ra cửa mọi việc đều phải cẩn thận, không được phép để xảy ra chuyện gì.”

Mấy chữ cuối cùng giọng điệu nặng xuống, bán tay dùng sức nắm lấy tay cô.

Cô là nhóm máu P, cho nên anh phải chý ý vì cô. Trước kia chưa có dự tính từ giả thì đã có ý định này rồi, nhưng thời gian bận rộn. Hiện tại đỡ bận hơn liền giải quyết chuyện này.

Hơn nữ nghe cô nói trước kia lúc cô sinh Đại Bạch, chảy máu nhiều.

Tuy anh không tận mắt nhìn thấy nhưng hôm nay chỉ nghe cô nói vậy, trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy sợ hãi.

Tất nhiên sẽ không để cho cô mạo hiểm lần thứ hai.

Hạ Thiên Tinh quyến luyến vùi đầu vào ngực anh.

Cảm ơn thượng đế đã để cho cô gặp được người đàn ông này. Cô nghĩ nếu như lúc này cứ như vậy, đời này cô sẽ không oán không hối.

Bạch Dạ Kình bận rộn nhiều việc.

Hành trình buổi chiều ắt phải rời đi. Nhưng anh vẫn lo lắng để cô ở lại một mình cho nên gọi điện thoại cho Bạch Túc Diệp để cô ấy tới đây cùng cô.

Bạch Túc Diệp nhìn lò sưởi cười cười.

“Trước kia đúng là chưa có cô gái nào làm cho Dạ Kình nhà chúng ta đối xử như vậy.” giọng điệu của Bạch Túc Diệp cực kì vui mừng: “Mới trước đây nó ngông cuồng, lớn một chút đã dám tay đôi với ba. Tính tình đó lại không biết bao cô gái yêu thích. Nhưng mà càng làm người thích thì nó càng không thèm nhìn người ta một cái, trước kia chị chỉ sợ nó thích con trai mà thôi.”

Hạ Thiên Tinh cười ra tiếng.

Bạch Túc Diệp thở ra: “Rốt cuộc em cũng cười rồi. Vừa nãy Dạ Kình gọi điện tới cho chị, bảo chị tới khai thông tâm tình cho em.”

“Thật ra em không sao, chỉ là hơi lo lắng mà thôi.”

Bạch Túc Diệp gật đầu: “Là nó quá khẩn trương em mà.”

Hai người vừa nói chuyện thì điện thoại vang lên, là cửa Bạch Túc Diệp.

Bệnh viện cực kì yên tĩnh, tiếng chuông này vang lên trên hành lang bệnh viện có chút đột ngột. Cô nhìn màn hình lóe lên, đôi mày nhỏ cau lại. Hạ Thiên Tinh nhìn qua, thấy hai chữ Vân Xuyến xuất hiện trên màn hình.

Không biết là ai.

Nhưng mà nhìn họ này đại khái cô cũng đoán ra rồi.

Trước kia lão gia tử và lão phu nhan muốn tác hợp cho chị Túc Diệp với người đàn ông họ Vân. Nghe nói Vân gia muốn làm thông gia, nghĩ đến đây Vân Xuyến này chắc là người nọ rồi.

“Chị đi nghe điện thoại.”

Bạch Túc Diệp cúi đầu nói nhỏ với Hạ Thiên Tinh một tiếng, điện thoại vẫn kêu, ở trong bệnh viện quả là thất lễ.

Hạ Thiên Tinh ừ một tiếng, Bạch Túc Diệp liền đứng lên rời đi.

“Alo, xin chào.” Cô cầm điện thoại đi về phía cửa sổ, âm thanh lễ phép nhưng mà xa cách.

“Túc Diệp, là anh.”

“Em biết.”

“Có thể hẹn em ra ngoài ăn cơm không?” Vân Xuyến không phải là người làm cho người ta chán ghét, ôn nhuận như nước, không phải là người nóng tính, khiến cho cô có cảm giác khác so với Dạ Kiêu.

Túc Diệp cảm thấy mình không nên nhớ tới người này nhưng mà không được rồi, hiện tại cô phải yêu đương rồi.

Trong phòng có bệnh, tóm lại vẫn thiếu trống vắng, muốn lấp đầy thật sự êu một người là không công bằng cho người đó.

Cô không thể không viện cớ cho bản thân: “Xin lỗi, hiện tại em còn có chút việc gấp không thể đi được.”

“Khó giải quyết lắm sao?”

“Cũng không phải, hiện tại em đang ở bệnh viện.”

“Thân thể em chỗ nào không khỏe, ở bệnh viện nào?”

“Không phải là em. Là một người lớn trong nhà thôi.” Bạch Túc Diệp nhìn Hạ Thiên Tinh: “Ngại quá, nơi này không cho phép nói chuyện lâu, lần sau chúng ta liên lạc lại.”

Nói xong cô liền tắt máy.

Nhìn di động lại nhìn phong cảnh hiu quạnh bên ngoài cửa sổ, trong lòng có chút trống vắng.

Qua một lúc sau, cô mới cất điện thoại, ngồi xuống cạnh Hạ Thiên Tinh. Hai người nói một vài chuyện, Hạ Thiên Tinh cảm thấy thời gian trôi qua nhanh hơn rất nhiều. Có thể phân ra một chút thần trí, quả nhiên lo lắng trong lòng cũng miễn cưỡng có thể áp chế.

Hai người đang trò chuyện thì âm thanh dồn dập vang lên trên hành lang im ắng. Bạch Túc Diệp đang cúi đầu chỉnh nhiệt độ lò sưởi cho nên không nhìn thấy người. Nhưng mà nháy mắt, Hạ Thiên Tinh nhẹ nhàng nhích lại gần: “Chị Túc Diệp, chị nhìn người kia xe, có phải là Dạ Kiêu hay không?”

Hai chữ Dạ Kiêu đủ để cho cả người cô căng thẳng.

Không khéo như vậy chứ?

Lại cứ thế...

Người đàn ông bước đi thật nhanh, khoác trên người áo khoác gió màu đen, trong lòng ôm một cô gái vẫn còn trẻ tuổi nhưng vẫn mạnh mẽ như cũ. Khuôn mặt đó tuy nhìn khủng hoảng nhưng cũng thật lãnh khốc.

Mà y tá ở bên cạnh lại như xua vịt, không dám lại gần.

Trên người đàn ông phát ra khí thế đúng là làm cho người ta không dám lỗ mãng.

Sau anh là y tá chậm chạp không dám tiến lên mà chỉ đứng đằng sau như hoa si, có chút xao động: “Đám các người làm cái gì vậy? Hiện tại phải cấp cứu, nhanh chuẩn bị đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.