Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Chương 537



Hai vệ sĩ che chở cho cô rất tốt, một trước một sau căn bản không cho người khác có cơ hội lại gần.

Hạ Thiên Tinh vừa tiến vào đại sảnh liền nghe thấy bên trong có tiếng ầm ĩ lớn.

“Lan tiểu thư, thật xin lỗi, lần này tổng cộng tiền phòng hết 7800 tệ, phiền toái cô đi nộp trước 7000.” Hiện nhiên người nói là lễ tân khách sạn. Lúc này vẫn còn rất khách khí.

“Tôi là hội viên Vip của các người, 7000 này các người ghi lại hóa đơn cho tôi là được.”

“Thật xin lỗi, Lan tiểu thư, chúng tôi không có quy củ này, tối qua không thu tiền của cô đã là đãi ngộ đặc biệt cho hội viên rồi.”

“Ngày hôm qua ra ngoài quá vội cho nên mới quên mang theo ví, trên người cũng chỉ có 800 tệ này thôi.”

“Vậy cũng không được,”

Hiển nhiên đối phương không cho cô ta mặt mũi, dàn xếp một lúc, cô ta nhíu mày phát hỏa, khí thế dâng cao: “Tôi là hội viên cao cấp ở đây, còn ở chỗ này tiêu phí mấy chục vạn, hiếm lạ gì 7000 tệ của các người, hai ngày nữa tôi nhất định sẽ trả cho các người, đưa hộ chiếu và hành lý đây cho tôi.”

“Ngại quá Lan tiểu thư, tiền không giao cho chúng tôi thì chúng tôi không thể để cho cô đi được.” Nhân viên thu ngân đè ép lại tính tình.

“Rốt cuộc cô có biết làm ăn không vậy? Gọi quản lý của các người tới đây, tôi muốn khiếu nại cô.”

Hạ Thiên Tinh đúng là bội phục Lan Diệp, không mang theo tiền mà còn dám ở lại khách sạn xa hoa như vậy. Ở đây rồi còn ăn cắp hợp tình hợp lý như thế. Giống như đám lưu manh vậy.

“Lan tiểu thư.” Lúc này quản lý không tự mời mà tới, gương mặt vẫn nở nụ cười, nhưng Lan Diệp thì cười không nổi: “Chúng tôi đều biết ngày hôm qua ba cô bị phán tử hình, hiện tại Lan gia không phải là Lan gia trước kia nữa, chúng tôi cực kì tiếc nuối và đồng tình với cảnh ngộ của cô. Nhưng mà ngại quá, 7000 tệ này dù thế nào cũng phải trả đủ thì mới có thể đi. Hiện tại cô không có nhiều tiền như vậy cũng dễ hiểu nhưng cô có thể gọi điện thoại cho bạn bè, nhìn xem có ai nguyện ý cho cô vay tiền hay không.”

Quản lý nói như vậy, mỗi một chữ không hề nhân nhượng, làm cho người cao ngạo như Lan Diệp chật vật không chịu nổi.

Cô thu ngân ở bên cạnh cười ra tiếng, châm chọc nói: “Không có tiền còn ở lại khách sạn của chúng tôi, còn xem như mình là Lan tiểu thư vậy.”

Lời nói vừa thốt ra, nhân viên làm việc ở đại sảnh đều cười vang, nhìn Lan Diệp như nhìn khỉ diễn xiếc.

Lan Diệp kiêu ngạo như vậy, mặc dù hiện tại rơi vào kết cục như vậy nhưng cỗ kiêu ngạo vẫn chưa mất đi. Bị chế nhạo như thế, nhất định sẽ không nhịn được.

Gương mặt cô ta tái mét, nhấc tay muốn đánh người. Quản lý nhanh tay lẹ mắt đưa tay cản trở, nhưng thân thủ của Lan Diệp không phải người bình thường có thể đỡ, một cái tát kia đánh vào cổ quản lý, sức lưc không hề giảm đi, quản lý kêu thảm thiết, che cổ ngã xuống đất, rất lâu không bò dậy nổi.

“Quản lý.” Mọi người hốt hoảng nhao lên.

“Đồ không biết tự lượng sức mình.”

Lan Diệp khiển trách một câu, nhân lúc mọi người không chú ý liền đoạt lại hộ chiếu và hành lý, kéo đồ của mình ra ngoài.

“Tiểu thư, còn thất thần làm cái gì, mau báo cảnh sát đi.” Hạ Thiên Tinh đi đến đại sảnh nhắc nhở, người phục vụ mới lấy lại Thiên Tinh: “À đúng, không sai, tôi lập tức gọi.”

Âm thanh này.

Lan Diệp đang bước ra ngoài liền dừng chân xoay người lại.

Nhìn thấy Hạ Thiên Tinh, đôi mắt thâm sâu căng thẳng.

“Hạ Thiên Tinh, cô cùng phải đối nghịch với tôi hay sao?” Lan Diệp nắm chặt lấy hộ chiếu trong tay.

Cô đi về phía trước mở tin nhắn đưa tới trước mặt Lan Diệp: “Tin nhắn này là cô gửi cho tôi?”

“Thì như thế nào?” Lan Diệp nhìn thoáng qua, cười lạnh, khiêu khích nhìn Hạ Thiên Tinh, ánh mắt có chút âm trầm: “Tôi luôn là người nói được làm được, cô sợ cho nên mới tìm tôi sao? Tôi nói cho cô biết, sau này tôi nhất định sẽ làm cho cô...”

Lời nói chưa xong thì một cái bốp giòn tan vang lên, Hạ Thiên Tinh tát lên mặt Lan Diệp.

Cái tát kia không hề nhẹ tay, lập tức tát cho gương mặt Lan Diệp sưng lên.

Lan Diệp sao có thể chịu đau như vậy, chỉ cảm thấy sỉ nhục, lỗ tai ong lên, cả người run rẩy, cô ta muốn tát trở lại nhưng mà trước khi ra tay đã bị vệ sĩ giữ lại,giống như đối đãi phạm nhân, hai tay bắt chéo ra sau lưng. Hai người kia không phải như quản lý là chiếc gối thêu hoa, bọn họ đều là dám bộ đội đặc chủng huấn luyện ra, Lan Diệp đối phó với một người đã khó, làm sao có thể chống lại cả hai?

“Bạt tay này tôi thay mẹ trả cho cô.” Nhắc tới Lan Đình phu nhân, chóp mũi Hạ Thiên Tinh chua xót, cô hít một hơi thật sâu áp chế sự khó chịu trong người, lãnh khốc nhìn Lan Diệp: “Cô đáng phải lưu lạc tới hoàn cảnh này, bị điên mới dám xuống tay với cô ruột của mình.”

Lan Diệp cười một tiếng: “Nếu không phải bà ấy muốn đưa tôi ra nước ngoài, khiến cho tôi không có nơi nương tựa thì tôi sẽ rat ay với bà ấy sao? Hạ Thiên Tinh, cô tôi làm những thứ này đều vì cô, mà tôi lưu lạc đến cảnh chó nhà có tang đều vì Bạch Dạ Kình, vì Dư Trạch Nghiêu.”

Cắn răng nói ra hai cái tên kia, ngay cả khớp hàm cũng phát run.

Cực kì hận.

Hận đến thấu xương.

Thù giết cha giết mẹ, bạn bè xa lánh, làm sao có thể yêu Bạch Dạ Kình chứ, hiện tại chi còn lại oán hận mà thôi.

“Nếu không phải các người ban tặng thì sao tôi có thể biến thành bộ dạng như vậy? Nếu không phải Bạch Dạ Kình và Dư Trạch Nghiêu thì tôi vẫn là thiên kim tiểu thư của Lan gia.” Ánh mắt Lan Diệp thâm trầm đảo qua đám người vừa chế nhạo cô ta, mấy người đó thấy vậy cả người run rẩy theo bản năng lùi ra sau: “Đám tiện nhân này vậy mà dám có thái độ này với tôi.”

“Lan Chiến là gieo gió gặt bão.”

“Đúng, là ba tôi gieo gió gặt bão, nhưng kết cục của đám người các người cũng sẽ gieo gió gặt bão mà thôi.” Lan Diệp hét lên, cả người như bị điên khùng ra sức vùng vẫy, hai mắt đỏ lên: “Hạ Thiên Tinh, cô chờ mà xem, có một ngày nếu có cơ hội, tôi nhất định sẽ tự tay giết Bạch Dạ Kình, cùng anh ta đồng quy vu tận, tôi không sợ chế, tôi nhất định sẽ chết cùng anh ta, chết chung một chỗ, nằm chung một huyệt, chúng tôi đi đến đâu đều cùng một chỗ, tôi nhìn xem các người còn có ai có thể chia rẽ chúng tôi,”

“...” đúng là bị điên rồi.

Lan Diệp hoàn toàn bị điên rồi.

Đôi môi Hạ Thiên Tinh run run, lúc này có người phục vụ bưng một ly nước đã ngang qua, lúc đi qua người cô, cô giơ tay không thèm nghĩ ngợi cầm ly nước hắt lên đầu Lan Diệp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.