“Em nói vớ vẩn gì đấy! Em vừa mới nói cái gì, nhìn chỗ nào giống cao thủ đấu vật 300 cân(*) chứ. Anh nhìn, đến 3 cô ấy, cũng không đến 300 cân đâu.”
(*) 1 cân của TQ bằng 0,5 kg nhé, nên 300 cân= 150 kg
“Lừa gạt ai vậy?” Dư Trạch Nam không tin, anh đã tận mắt nhìn thấy người phụ nữ kia.
“Anh đã từng nghe đến chiêu Di hoa tiếp mộc(*) chưa?” Dư Nhị thiếu gia anh bị phụ nữ đùa bỡn, Hạ Thiên Tinh cảm thấy thật vui: “Rõ ràng là cô ấy không hài lòng với Nhị thiếu gia anh, cho nên đã tìm một người thay thế. Anh thật là đần.”
(*) 移花接木 di hoa tiếp mộc: Dời hoa ghép cây, chỉ việc làm xảo trá, đổi trắng thay đen.
Dư Trạch Nam nào có thể chịu được mình bị phụ nữ xem thường à! Nhất là, còn bị người phụ nữ kia đùa bỡn.
Thế nào mà không tức giận được cơ chứ!
Anh hừ lạnh: “Em bảo cô ta chờ anh ở hội trường hôn lễ, bây giờ anh quay lại. Dám chơi bổn thiếu gia à!”
“Anh đừng có mà làm loạn à! Hôm nay là hôn lễ của ba mẹ em đấy, nếu anh dám đến đập phá...” Hạ Thiên Tinh cảnh cáo, cô còn chưa nói hết, Dư Trạch Nam đã trực tiếp cúp điện thoại.
...
Bên kia.
Dư Trạch Nam nhanh chóng quay đầu chiếc xe thể thao.
Lại mở bức ảnh mà Hạ Thiên Tinh đã gửi ra nhìn, ừ, so với võ sỹ sumo kia thì còn thuận mắt hơn nhiều.
Khi đèn giao thông chuyển sang đèn đỏ, anh lại mang ảnh ra nhìn lại lần thứ hai. Ừ, Bạch Dạ Kình nói cũng không sai, miễn cưỡng có thể coi như là loại hình anh thích, ít nhất, ngũ quan ưa nhìn, khiến cho anh không cảm thấy bài xích.
Đến khi cho xe chạy, anh lại nhìn thêm lần thứ ba. Rồi anh chửi thề! Người phụ nữ này, không phải liên quan đến mã số công việc 8903 sao? Lúc ấy, đã kết thù lớn!
Không nghĩ tới cô ta lại là con gái của Bộ trưởng Bộ tài chính! Hồi đó, lúc anh cho người điều tra thông tin của cô ta, hết lần này tới lần khác đều không tra ra được cái gì. Thì ra là cô ta có chỗ dựa lớn đến như vậy!
Dư Trạch Nam nghĩ như vậy, lái xe càng nhanh hơn, phóng thẳng tới hội trường hôn lễ.
...
Sau một lát, cuối cùng thì Hạ Thiên Tinh cũng có thời gian nghỉ ngơi, lúc đang ngồi ở trong góc trộm ăn bánh ngọt cùng Trì Vị Ương, thì Dư Trạch Nam xuất hiện.
Cô vốn sợ anh tới đập phá, kết quả, anh lại thoải mái đi đến chào hỏi Bộ trưởng Bộ tài chính. Tự nhiên cũng không quên chào hỏi con gái của đối phương.
Từ góc nhìn của Hạ Thiên Tinh, thì cô không thể thấy được mặt của cô gái kia, cho nên cũng không biết giờ phút này cô ấy đang có biểu tình gì, nhưng mà, cô biết, nhất định cô ấy sẽ không cho Dư Nhị thiếu gia cái sắc mặt tốt gì.
“Nhìn cái gì vậy?” Trì Vị Ương nhìn theo tầm mắt của cô, thấy Dư Trạch Nam, Trì Vị Ương vỗ vỗ cô: “Cậu còn nhìn chằm chằm vào Dư Nhị thiếu gia làm gì, muốn trở về để Tổng thống tiên sinh nhà cậu dạy dỗ, thì cậu mới chịu à.”
“Mau ăn đi, ăn xong thì mình đi xem ba mẹ mình.” Hạ Thiên Tinh lại nếm thử một miếng bánh ngọt. Từ sáng sớm đã bắt đầu bận rộn, ngay cả bữa sáng cô cũng chỉ ăn qua loa lấy lệ. Thẳng đến khi vừa mới ở bên cạnh Bạch Dạ Kình, cùng anh đón tiếp khách khứa. Anh hiểu cô, biết cô nhất định thèm ăn, cho nên mới thả cô tự do hoạt động, nên đến bây giờ cô mới có thời gian an ủi cái bụng.
“Hôn lễ này thật là lãng mạn.” Trì Vị Ương vừa cắn bánh ngọt, vừa cảm khái: “Hơn hai mươi năm, mà vẫn có một người si ngốc chờ đợi, thật là chuyện vừa đau khổ nhưng lại cũng rất lãng mạn. Không phải ai cũng có thể làm được.”
“Cậu không đợi được bác sỹ Phó nhiều năm như vậy à?”
“Mình à? Nếu không đứa nhỏ này, nói không chừng mình sắp tìm được người đàn ông khác rồi ấy chứ.” Trì Vị Ương sờ cái bụng đã nhô ra của mình, trong mắt đầy ý cười.
“Cậu đúng là chỉ được cái mạnh miệng, cũng không biết là trước kia ai đã uống say khướt, khóc đến nỗi nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, nói là mối tình đầu của mình đã chết, sau này không thể nào yêu ai được nữa...”
“Cậu nói đủ rồi à! Đã qua bao lâu rồi, mà cậu còn nhắc lại!” Trì Vị Ương bị cô nói trúng tim đen, chỉ có thể tức giận trừng cô.
Hạ Thiên Tinh cười: “Được được được, mình không nói nữa.”
“Thề, sau này cũng không được nói!”
“Mình thề.” Hạ Thiên Tinh giơ tay lên bảo đảm.
Cô cho miếng bánh ngọt cuối cùng vào trong miệng, còn chưa nuốt xuống, đã thấy Lãnh Phi vội vã chạy trên thảm cỏ xanh mượt tới, sắc mặt nghiêm trang thêm vẻ ngưng trọng, Anh nói nhỏ bên tai của Bạch Dạ Kình mấy câu, đột nhiên sắc mặt của Bạch Dạ Kình trầm xuống.
Thân hình anh chấn động mạnh.
Chẳng biết tại sao, Hạ Thiên Tinh vừa nhìn thấy sắc mặt kia, trái tim cũng bỗng dưng nặng trĩu.
Tay dần run rẩy, đĩa bánh ngọt đang cầm trên tay rơi "Bộp " ở trên cỏ. Rõ ràng xung quanh có rất nhiều âm thanh ồn ào náo nhiệt, nhưng mà, âm thanh rất nhỏ kia lại như đâm thủng vào màng nhĩ của cô.
Dường như tiếng "Bộp" đó đã nặng nề nện vào trong lòng cô, khiến cho cô cảm thấy choáng váng đầu óc.
“Thiên Tinh, cậu không sao chứ?” Trì Vị Ương phát giác ra điều gì đó không đúng, đưa tay ra đỡ cô.
Vào lúc này, đã có người tới, thấp giọng nói ở bên tai Hạ Thiên Tinh: “Hạ tiểu thư, bác sỹ Phó bảo mọi người lập tức vào trong, gặp... Phu nhân... lần cuối.”
Giọng nói rất nhỏ.
Khi nói đến câu cuối cùng, thì đã trở nên nghẹn ngào.
Khoảng khắc đó, Hạ Thiên Tinh như cảm thấy lỗ tai của mình bị ù vậy, hoảng hoảng hốt hốt, cái gì cũng không nghe được. Giống như câu nói nhỏ kia, cách mình cực xa...
Xa như đến một thế giới khác.
Trì Vị Ương cũng shock nặng.
Không nghĩ tới sẽ có tình huống như vậy.
Rõ ràng... vừa nãy, lúc cử hành hôn lễ, Thiên Tinh của phu nhân còn rất tốt.
“Thiên Tinh, cậu hãy phấn chấn lên!” Trì Vị Ương đỡ cô: “Cho dù như thế nào, chúng ta cứ đi vào trước rồi nói sau!”
“Đúng... Chúng ta đi vào trước...”
Giọng nói của Hạ Thiên Tinh, có hơi run run: “Đi vào trước...”
Cô vô thức lầm bầm, bước chân đi, nhưng hai chân mềm nhũn, người chỉ trực nghiêng về phía trước.
Trì Vị Ương kinh ngạc, dùng thêm sức đỡ lấy cô, vẫn không thể đỡ được.
Cũng may...
Một bàn tay vươn tới, vững vàng giữ lấy người cô.
Hạ Thiên Tinh ngẩng đầu lên nhìn, Bạch Dạ Kình đứng ở trước mặt cô. Sắc mặt của anh cũng ngưng trọng, có mấy phần bi thương, nhưng ánh mắt lại cương nghị như muốn tiếp thêm sức mạnh cho cô.
“Thiên Tinh, kiên cường lên.”
Anh nói nhỏ.
Hạ Thiên Tinh cố gắng lắm mới từ trong cổ họng "Ừ" được một tiếng, ngữ khí nghẹn ngào, giống như bị bóp nghẹt từ trong cổ họng vậy. Cô nắm lấy tay của Bạch Dạ Kình, vất vả lắm mới đứng vững được, đi tới phòng nghỉ ngơi.
Bên ngoài, vẫn náo nhiệt. Lãnh Phi và Thụy Cương đặc sắp xếp ở bên ngoài sắp chỗ cho các vị khách mời, ngoại trừ người trong nhà, còn lại, không ai biết chuyện gì đã xảy ra trong phòng nghỉ ngơi hôm nay.
...
Lan Đình đang nằm ở trên giường.
Phó Dật Trần cùng đội ngũ bác sỹ chữa bệnh lặng lẽ đúng ở một bên, vào giờ phút này, cái gì cũng không còn kịp. Bọn họ chỉ có thể an tĩnh đứng ở một bên.
Bạch Thanh Nhượng ngồi ở bên mép giường. Dường như là cố nén nỗi bi thương, thân thể ông vốn đã tốt hơn rồi, nhưng vào lúc này lưng ông đã còng hơn rất nhiều, thân thể run rẩy.
Bạch lão gia, lão phu nhân, Trầm Mẫn, Hạ Đại Bạch, Bạch Túc Diệp, Bạch Dạ Kình, cả Dư Trạch Nam vừa nghe thấy tin tức khẩn cấp cũng vội vã chạy vào, đứng thành hai hàng ở mép giường.
Toàn bộ không gian, bầu không khí, ngưng tụ.
An tĩnh đến nỗi chỉ nghe được tiếng hít thở nặng nề.
Hạ Thiên Tinh chậm rãi bước từng bước đi về phía mép giường.