Vào lúc này, dù cô có mệt mỏi thế nào đi nữa thì cũng không thể ngủ được. Nằm ở trên giường, trong đầu quanh đi quẩn lại đều là hình ảnh của phu nhân Lan Đình, lại là của Bạch Nhị gia. Cô lấy ngọc bội hoa mai kia ra, cầm ở trong tay, đặt ở trên ngực, nhưng chỉ cảm thấy lạnh
Lạnh thấu tim.
Trì Vị Ương tới.
Có Trì Vị Ương ở đây, trong lòng Hạ Thiên Tinh cảm thấy tốt hơn rất nhiều.
Lúc xế chiều, bởi vì tiếng pháo toàn bộ vườn nhà náo nhiệt lên. Tuy hiệu quả cách âm trong nhà rất tốt, nhưng mà, khi tiếng pháo nổ vang lên, thì cô lập tức từ trên giường xuống. Vén rèm cửa lên xem, di thể của ba mẹ đã được sửa sang lại rồi sau đó được đưa lên xe trở về.
Hốc mắt của Hạ Thiên Tinh lại nóng lên, đau thương ngập tràn.
Cô cố hít thật sâu, cố dè nén cảm xúc trong lòng xuống, tay nhẹ nhàng đặt lên trên bụng, cô sợ cảm xúc của mình sẽ làm ảnh hướng đến đứa con trong bụng. Chuyện uống thuốc lần trước, đã khiến cho cô cảm thấy mình tội lỗi lắm rồi.
Cô vừa mới sửa sang chăn lại, thì cửa được đẩy ra từ bên ngoài. Trên tay Trì Vị Ương cầm một bộ đồ màu đen đi vào.
“Đây là đồ được lấy từ phủ Tổng thống, cậu mau thay đi để còn ra dập đầu.”
Hạ Thiên Tinh gật đầu, mang quần áo vào phòng vệ sinh, lúc đi ra, Trì Vị Ương cài lên mái tóc cô đóa hoa cúc trắng.
Hạ Thiên Tinh đi thẳng đến nhà nhỏ. Toàn bộ Chung Sơn, mỗi nơi đều là người, người trong nước, người nước ngoài, người mà cô biết, người mà cô không biết. Bọn người Lãnh Phi và Bạch Lang phụ trách tiếp đãi, người tới, hơn phân nửa là tới tặng lễ, cũng muốn nhân cơ hội như vậy để kết giao với Bạch gia.
Lãnh Phi tự mình kiểm tra mỗi một đồ lễ, rồi mới đưa cho Bạch Lang, để cho người viết vào danh sách. Những thứ này trong tương lai đều sẽ được cho vào kho bạc, cho nên phải rất cẩn thận, để tránh xảy ra sơ suất gì.
Cô được người che chở, chật vật bước đi ở trong đám người, hốc mắt sưng đỏ, chỉ cúi đầu đi thẳng vào, gặp quen người, thì sẽ gật đầu coi như là chào hỏi.
Cả người thật sự không có chút sức sống nào.
Lúc đến nhà nhỏ, trong nhà truy điệu đã chặt đầy người, hai bức di ảnh đen trắng khiến cho lòng người tràn đầy đau thương.
Lão phu nhân đứng ở hàng thứ hai thương tâm khóc sụt sùi, chỉ trực lau nước mắt. Bạch Túc Diệp đỡ ở bên cạnh, nhẹ giọng an ủi. Lão gia đứng ở hàng thứ nhất, sắc mặt ngưng trọng.
Hạ Thiên Tinh đứng ở ngoài đám người, vừa nhìn đã thấy Bạch Dạ Kình.
Anh đứng ở hàng thứ nhất, cả người mặc âu phục màu đen.
Giống như là tâm linh tương thông vậy, cô mới đến, anh liền quay đầu lại. Ánh mắt của hai người đối nhau, đều nhìn thấy sự bi thương trong mắt nhau. Hạ Thiên Tinh đi xuyên qua đám người, anh nắm tay cô thật chặt, giọng nói rất nhẹ: “Sao lại lạnh như vậy?”
“Bên ngoài rất lạnh.” Hạ Thiên Tinh vừa mở miệng, vừa giương mắt, đối diện với hai bức di ảnh kia, nước mắt lại làm ướt lông mi. Hai người buổi sáng còn có Thiên Tinh như vậy, chỉ trong chốc lát, chỉ còn thấy được họ trong ảnh...
“Còn đau không?” Bạch Dạ Kình liếc nhìn bụng của cô, giơ tay lên lau sạch nước mắt của cô.
Cô lắc đầu, nghẹn ngào: “Bây giờ đã tốt rồi.”
Lúc này anh mới gật đầu.
Bên cạnh có người kêu dập đầu, tất cả mọi người đồng loạt quỳ xuống, cùng dập đầu. Toàn bộ khung cảnh đó đều nghiêm túc mà trang nghiêm.
Buổi chiều, lúc sắp đến chạng vạng tối, những người đưa lễ dập đầu cũng ít dần.
Bạch Túc Diệp đang đứng ở cửa tiễn khách cùng với lão gia. Bạch Lang đột nhiên vội vã tới, nói nhỏ ở bên tai của cô đôi câu.
Cô cau mày: “Cậu chắc chắn?”
“Vâng. Đoàn xe đang hướng về bên này.”
Lão gia nghe được một nửa, thấy sắc mặt của Bạch Túc Diệp trở nên phức tạp, hỏi một câu: “Xe gì?”
Bạch Túc Diệp không lên tiếng, Dạ Kiêu tới mà điệu cao như vậy, trong lúc nhất thời cô không biết nên giải thích như thế nào với lão gia.
Nhưng mà, trên thực tế, người ta đâu chờ cô xem xét nên giải thích thế nào, đoàn xe xa xa tiến đến. Trước sau năm chiếc xe, đều cùng một màu đen.
“Là ai tới vậy?” lão gia còn không biết là ai, nhìn về phía Bạch Lang.
Nhưng Bạch Lang lại nhìn sắc mặt của Bạch Túc Diệp, không dám đáp lại.
Vào lúc này, đoàn xe đồng loạt dừng lại.
Người của chiếc xe đầu tiên nhanh chóng đi xuống, chạy đến mở cửa của chiếc xe thứ hai. Thân ảnh cao lớn của người đàn ông, mang khí tức mãnh liệt từ trên xe bước xuống, đi theo sau lưng anh là Ngu An đang cầm đồ lễ trong tay.
Anh căn dặn một câu, vệ sỹ liền không theo tới, chỉ đứng xa xa bên ngoài trạm gác.
Thấy người đến, sắc mặt của lão gia biến đổi, trầm mặt liếc nhìn con gái bên cạnh.
“Đây không phải là Dạ Kiêu nổi danh đỉnh đỉnh sao “
“Trong tay anh ta nắm giữ lực lượng vũ trang tinh nhuệ nhất. Quen hệ cả với cả hai giới hắc bạch, xưa nay chỉ nhận tiền chứ không nhận người.”
“Cũng chỉ là tin đồn mà thôi, thật ra thì, tôi cũng nghe người khác nói, anh ta là kẻ thua cuộc dưới tay Bộ trưởng Bạch. Khi đó Bộ trưởng Bạch mới chỉ 18 tuổi, mà đã khiến cho thế lực của anh ta suy yếu đi rất nhiều.”
“Hả, vậy há chẳng phải Bộ trưởng Bạch là thù của anh ta, hôm nay anh ta tới chỗ này, chẳng lẽ là muốn náo loạn, cũng thật quá to gan mà.”
Mấy người xung quanh, bàn luận sôi nổi.
Trong lòng Bạch Túc Diệp có hơi loạn. Thật ra thì cô cũng không hiểu, lần này Dạ Kiêu tới đây là có mục đích gì. Lần trước, sau khi anh mang mình từ trong bệnh viện đi, thì cả hai không vui mà tan rã. Sau đó, hai người bọn họ cũng không thật sự gặp nhau nữa. Nhưng thực ra, có một lần cô đứng từ xa nhìn thấy anh ở Bệnh viện VVIP, ngày anh tới đón Nạp Lan xuất viện, cô vừa vặn đi đến bệnh viện thăm chú Hai và thím. Nhưng chỉ là, anh không nhìn thấy cô mà thôi.
Hôm nay, sao lại đột nhiên tới đây? Vì cái gì?
Lúc cô đang suy đoán tâm tư của anh, thì Dạ Kiêu đã đến gần. Anh cũng không phải đi tới chỗ cô, đi thẳng đến trước mặt lão gia, cùng bắt tay với ông.
Tuy lão gia không thích con gái mình và anh ta lui tới, dẫu sao thì chuyện mười năm trước, ông chỉ sợ Dạ Kiêu thù dai, đến lúc đó thua thiệt nhất định là Bạch Túc Diệp, nhưng hôm nay Dạ Kiêu lại đến đây, mang lễ vật tới, cũng không thể chặn anh ta lại bên ngoài được.
Lão gia bắt tay anh: “Hoan nghênh.”
“Nén bi thương. Bảo trọng thân thể.”
Dạ Kiêu nói với lão gia, quay đầu liếc nhìn Ngu An, Ngu An bước lên trước một bước, giao lễ vật cho Bạch Lang.
“Dạ Kiêu tiên sinh, mời qua bên này.” Lãnh Phi lịch sự dẫn Dạ Kiêu đi đến linh đường.
Anh khẽ gật đầu.
Lúc đi qua Bạch Túc Diệp, anh cũng không nhìn cô lấy một lần, giống như coi cô là không khí, lại giống như cho tới bây giờ hai người bọn họ chưa từng quen biết vậy, trực tiếp đi sát qua vai cô.
Lạnh nhạt, không quen biết.
Cuối cùng, chỉ để lại cho cô một cái bóng lưng.
Cho đến khi anh đã hoàn toàn tiến vào, Bạch Túc Diệp mới thở phào, nhưng mà, trong lòng, lại vô hình cảm thấy hơi mất mác.
Cô không muốn nghĩ đến lý do tại sao nữa.
Cho đến khi bóng người của Dạ Kiêu biến mất hẳn, lão gia liếc nhìn vào bên trong, nói: “Con cũng đừng ở chỗ này chào hỏi nữa, ba mẹ Vân Xuyến đều đến cả rồi, con đi qua đó chào hỏi bọn họ, rồi đưa bọn họ đến nhà chính ngồi đi.”
“Vâng. Vậy con đi vào trước.” Bạch Túc Diệp đi vào bên trong.
Vân Xuyến đến cùng với ba mẹ. Lúc này, anh đang ở trong linh đường dập đầu.
Bạch Túc Diệp hơi tâm phiền ý loạn, lúc này đi vào lại trùng hợp chạm trán Dạ Kiêu, thật đúng là trùng hợp mà.