Sau khi nhìn thấy cha, Hạ Thiên Tinh trong lòng đã an tâm hơn rất nhiều.
Cô cởi bỏ khẩu trang và đồ bảo hộ, đi đến phòng nghỉ, lão thái thái bọn họ đã ở phòng nghỉ chờ cô. Cô từ từ bước đến chỗ lão thái thái qua bao con mắt bất đồng.
Đặc biệt là Hứa Nham……
Ánh mắt thâm trầm u tối cứ nhìn chằm chằm cô.
Hạ Thiên Tinh cố ý bỏ qua, đi thẳng qua lão thái thái, “Bà, bà đừng lo lắng quá, tình huống của ba con cũng không quá tệ. Hơn nữa, tổng thống tiên sinh nói, thuốc rất mau sẽ nghiên cứu ra, ba nhất định có thể khỏi hẳn.”
“Vậy là tốt rồi.” Lão thái thái an tâm gật đầu.
Lý Linh “A” một tiếng, “Thiên Tinh, cô cũng thật giỏi a, trước kia có quan hệ không rõ ràng cùng bao nhiêu đàn ông. Chưa kết hôn đã có thai, đàn ông dạng gì đều có thể câu được đến tay. Cũng không biết những người đàn ông bị cô câu dẫn biết cô trước kia là kẻ lang thang, còn có thể hay không để ý cô.”
Hạ Thiên Tinh vừa nghe lời này, cũng hiểu là có ý gì.
Vừa rồi trong phòng máy theo dõi nhiều như vậy, bọn họ lại ở phòng điều khiển, hiển nhiên……
Bạch Dạ Kình chiếu cố cô, không phải một người biết, bọn họ cũng đều xem cả.
Hạ Thiên Tinh biết Lý linh có tâm tính gì, cười đến càng sáng ngời “Nói đến cái này, bà không phải là có quyền lên tiếng sao? Bà trước kia trải qua những cái đó, ba tôi đều biết, không phải ông ấy vẫn lấy bà sao?”
“Cô!”
Lý Linh vẻ mặt biến đổi, không nghĩ tới Hạ Thiên Tinh sẽ nói những việc trước kia của mình, ngược lại vừa thấy lão thái thái, lão nhân gia sắc mặt quả nhiên giống như bao phủ một tầng hàn băng.
Trước kia lão thái thái không bằng lòng Hạ Quốc Bằng cưới bà ta, mấy năm nay Lý Linh một mực ăn nói khép nép lấy lòng, kẹp chặt cái đuôi để làm người, mẹ chồng nàng dâu quan hệ thật vất vả mới giảm bớt chút, Hạ Thiên Tinh lúc này lại nhắc tới, lão thái thái tự nhiên lại không vui.
Tưởng sẽ đá được Hạ Thiên Tinh vài câu, nhưng…. Bỗng nhiên, cửa bị người mở ra.
Tầm mắt theo bản năng nhìn ra trước cửa. Chỉ liếc mắt một cái, ai nấy đều kinh ngạc sửng sốt. Bạch Dạ Kình cái gì cũng chưa làm, chỉ là nhàn nhạt liếc mắt một cái, khí phách trên người liền làm người khác cảm thấy khó có thể hô hấp.
Phảng phất muốn lập tức thần phục ở dưới chân anh vậy.
“Tổng thống tiên sinh.” Hoàn hồn đầu tiên chính là Hứa Nham.
Hắn tiến lên một bước, cùng Bạch Dạ Kình cung kính chào hỏi.
Bạch Dạ Kình hơi hơi gật đầu, xem như đáp lại. Nhấc tay, ý bảo bọn Lãnh Phi không cần theo vào, một mình trầm bước đi, cùng lão thái thái bắt tay.
“Bà cứ việc yên tâm, Hạ tiên sinh sẽ mau xuất viện.”
“Tổng thống tiên sinh, ngài nếu nói lời này, chúng tôi cũng liền an tâm. Cảm ơn ngài lo lắng.”
“Việc của tôi thôi.”
Thần sắc vẫn lãnh đạm như vậy.
Rồi sau đó, cũng không nói cái gì nữa, liền chuẩn bị rời đi. Cố gắng xoay người, nhưng ánh mắt vẫn hướng về phía Hạ Thiên Tinh.
Chạm phải tầm mắt hắn, Hạ Thiên Tinh chỉ cảm thấy bị động tình vô cùng lợi hại.
Cô cảm thấy vô cùng áp lực lo lắng, trong giờ phút này, đều thật khó kìm nén. Ánh mắt của người khác, cô sẽ không để ý lâu như vậy, anh thì ngược lại. Khi anh dứt khoát xoay người, cô theo bản năng kéo lấy vạt áo âu phục của anh.
Bước chân anh lập tức dừng lại.
Quay đầu lại.
Bốn mắt nhìn nhau.
“Như thế nào?” Anh vẫn nhàn nhạt như cũ.
“…… Nếu trong Thời gian ngắn có triệu chứng gì, ngài nhất định phải nhanh đi tìm bác sĩ Phó.”
Trong mắt cô là quan tâm hoàn toàn không có che dấu mà lộ ra ngoài.
Trên mặt Bạch Dạ Kình vẫn hoàn toàn không có biểu tình dư thưa gì, chỉ nhướng mày, “ Hy vọng tôi có bệnh?”
“Đương nhiên không phải!” Hạ Thiên Tinh lập tức lắc đầu, nhăn mày, “Ngàn vạn lần không được bệnh!”
Ánh mắt anh trầm trầm, một hồi lâu mới thấp giọng nói: “Tôi đã biết.”
Nói xong, không nhúc nhích.
Ánh mắt đi xuống, dừng ở cánh tay còn nắm vạt áo mình, mày hơi nhăn. Hạ Thiên Tinh lúc này mới hoàn hồn, nhanh buông lỏng tay ra.
Ây, thật sự mất mặt.
Anh lại nhìn cô một cái, nhìn bộ dáng thẹn thùng của cô, lúc này mới xoay người. Lúc nãy là vẻ mặt nhàn nhạt, lúc này, trên gương mặt như ẩn như hiện nét cười.
Thực mê người.
Một bên, Hứa Nham xem đến kinh hồn táng đảm.
Mà ba người còn lại, trong lòng cũng mang đầy tâm tư.
Nếu nói vừa nãy chỉ là hoài nghi quan hệ của Hạ Thiên Tinh cùng tổng thống, nhưng trước mắt bây giờ, bộ dáng mờ ám đó, chính là thật sự chứng minh quan hệ của bọn họ!
………………………………
Một đường trở về, Hứa Nham lái xe. Hạ Thiên Tinh phải trở lại bộ ngoại giao tiếp tục công tác, không cùng bọn họ về.
Trên xe, một hàng bốn người, trừ lão thái thái, ba người kia đều là suy tư.
Thật sự hôm nay tới đây, chẳng những rõ ràng tình huống của Hạ Quốc Bằng, còn chính mắt nhìn thấy tổng thống tiên sinh, cùng hắn nói chuyện, đây quả là vinh dự. Nhưng ba người cảm xúc đều cùng trầm lặng, ngược lại hạ xuống tới cực điểm.
Lý Linh còn muốn hỏi mật mã thẻ ngân hàng, lúc này, trong đầu sớm đem chuyện này vứt trên chín tầng mây đi, chỉ còn lại hình ảnh Hạ Thiên Tinh cùng tổng thống đại nhân mắt đi mày lại, cùng nắm tay nhau.
Vừa nhớ tới, liền cảm thấy tức ngực. Người phụ nữ kia vận khí sao lại tốt như vậy?
……………………
Hai ngày sau.
Hạ Thiên Tinh quả nhiên phát sốt.
Khi người hầu đánh thức, cả người đần độn, người đầy mồ hôi. Cô sờ trán mình, nhiệt độ cao dọa bản thân nhảy dựng lên.
Chẳng lẽ, hai ngày trước đi bệnh viện, mình thật bị cảm nhiễm rồi?
“Hạ tiểu thư, cô đã thức chưa?” Không nghe được động tĩnh, người hầu ở bên ngoài lại gõ cửa, “Cô chắc sẽ muộn làm rồi.”
“Tôi tỉnh rồi.” Hạ Thiên Tinh trả lời, thanh âm khàn khàn, suy nghĩ một chút, đứng cách cửa: “Bữa sáng tôi không ăn, cô đi xuống cùng tiểu thiếu gia và tổng thống tiên sinh nói bọn họ không cần chờ tôi, nói…… Tôi phải tắm rửa đi.”
Nếu thật là bị nhiễm Wis, cô hiện tại có thể làm chính là tránh cho cùng bọn họ tiếp xúc, tránh nhiễm đến bọn họ.
Hơn nữa……
Cô hiện tại nên làm nhất là ngoài trừ đi kiểm tra thân thể, chính là chạy nhanh trước dọn ra ngoài mới đúng.
……
Bạch Dạ Kình cùng Hạ Đại Bạch đều không đem chuyện này để ở trong lòng, hai người từng người rời đi. Chờ bọn họ vừa đi, trên lầu, Thiên Tinh thu thập vài món quần áo, mang khẩu trang, vội vàng xuống dưới.
“Hạ tiểu thư.” Quản gia cùng cô chào hỏi.
Hạ Thiên Tinh che lại mũi, cẩn thận lui hai bước, mới nói: “Quản gia, buổi chiều chờ tiểu thiếu gia trở về, cùng nó nói, hai ngày này tôi tạm thời không trở lại. Phiền ông giúp tôi chăm sóc nó.”
“Hạ tiểu thư có việc gấp?” Quản gia thấy cô thần sắc căng thẳng, nhịn không được quan tâm hỏi.
Cô lắc đầu, không có nói thêm gì, chỉ vội vội vàng vàng rời khỏi phủ tổng thống.
………………
Cô cơ hồ là lập tức tới bệnh viện. Cô bệnh thật lợi hại, đần độn, ngồi ở trên xe, nhìn ra cảnh sắc ngoài cửa sổ trôi nổi mà qua, hết thảy đều trở nên hư ảo giống nhau, hai mắt đều dần dần mất đi tiêu điểm.
Sốt đến ngày càng nghiêm trọng, trong lòng cô càng sợ hãi.