Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Chương 59: Tổng thống đại nhân tới



Editor: Hyna Nguyễn

Beta: May22

—————–

Nhìn thấy người tới, cô đứng ngây ngốc trong chốc lát.

Đối phương, cũng là sửng sốt.

Tiếp theo trong nháy mắt, biết rõ đây căn bản không phải là lúc chính mình có thể miên man suy nghĩ, Hạ Tinh Không đột nhiên hoàn hồn, chua ngoa sợ hãi kêu ra tiếng: “Hạ Thiên Tinh, sao cô lại ở nơi này?!”

“……” Hạ Thiên Tinh yết hầu khô khốc. Đang muốn giải thích, nhưng giờ phút này cũng nói không ra lời.

Cô muốn chạy, chính là Hạ Thiên Tinh tức giận đến mặt mũi trắng bệch. Nộ khí giơ lên tay, ’ bang ——’ một tiếng giòn vang, một bạt tai liền hung hăng hạ xuống ở trên mặt của Hạ Thiên Tinh.

Cô đã sớm muốn rời đi rồi a.

Chính là, thật sự là bệnh quá lợi hại, thế cho nên cô không thể tránh khỏi một cái tát này. Trên khuôn mặt nhỏ của Hạ Thiên Tinh xuất hiện một vết bàn tay rõ ràng, lập tức liền sưng đỏ lên, năm ngón tay đặc biệt rõ ràng.

Một cái tát này làm cả người cô càng đần độn suy nghĩ không rõ.

“Tinh Không, em đang làm gì vậy?” Hứa Nham vừa ra tới, liền nhìn được hình ảnh này.

Ấn đường nhảy dựng lên, hắn đau lòng đem Hạ Thiên Tinh ôm vào trong lòng ngực.

“Để anh nhìn xem, em có đau không?”

Hạ Thiên Tinh giãy giụa, muốn rời khỏi trong lòng ngực hắn nhưng hắn không có buông tay, chỉ là thất vọng nhìn chằm chằm Hạ Tinh Không nói ” Tinh Không, Thiên Tinh là chị của em, em sao có thể đánh cô ấy như thế?”

“Anh Hứa Nham, anh vì cái gì cũng muốn che chở cho cô ta? Chẳng lẽ anh đều nhìn không ra cô ta đối với anh căn bản là không có hảo tâm sao?”

Hứa Nham chua xót cười, hắn thật ra hy vọng cô đối với chính mình có chút bất an thì tốt hơn.

Đáng tiếc……

Bất an hảo tâm, chỉ có chính mình mà thôi……

Em ở bên ngoài chờ anh đi, anh muốn cùng em hảo hảo nói chuyện.” Hứa Nham giữ cửa kéo ra, lệnh đuổi khách thực rõ ràng. Rồi sau đó, lại không chút chần cừ nào hôn hôn trầm trầm đem Hạ Thiên Tinh chặn ngang ôm lên, hướng bên trong đi vào.

“Hứa Nham, em không để cho anh đi đâu! Anh đứng lại cho em!” Hạ Tinh Không hét lên trên mặt đầy vẻ oán hận hừng hực bốc cháy.

Một người bệnh cùng hai người thanh tỉnh đều không có chú ý tới ngoài cửa, giờ phút này có người vừa lúc đem một màn này chụp lại.

………………

“Người tìm được rồi.” Lãnh Phi đến tổng thống phủ, nói chuyện đặc biệt cẩn thận.

“Ở đâu?” Bạch Dạ Kình từ án thư đứng dậy.

“…… Ngài chính mình xem đi.” Lãnh Phi không dám nói, đem hình ảnh vừa được chụp lại gửi qua điện thoại đưa qua “Đây là hình ảnh thuộc hạ mới nhận được.”

Bạch Dạ Kình vừa thấy ảnh chụp kia, trên mặt tối đen như là có thể đem màn hình di động nhìn xuyên qua.

Trường chỉ, căng thẳng.

Trong thư phòng, trong nháy mắt liền nhiệt độ giảm thấp, áp lực áp bách tăng cao đến mức làm cho Lãnh Phi cũng không dám hô hấp.

Trên ảnh chụp kia…… Hạ tiểu thư đang nằm ở trong lòng ngực của Hứa Nham, bộ dáng như chim nhỏ nép vào người, hai người muốn thân mật bao nhiêu là thân mật bấy nhiêu, cùng tình lữ bình thường không có gì khác biệt.

“Kia…… Hiện tại ngài có muốn đi đem Hạ tiểu thư trở về không?” Thật lâu sau, Lãnh Phi vẫn không đoán được ý tưởng rõ ràng của anh, nơm nớp lo sợ hỏi.

“Tiếp cái gì, cô ấy không phải vẫn tốt đó sao?” Thanh âm của anh lãnh đến không thể lãnh hơn, đem điện thoại ném trở về cho Lãnh Phi, “Trở về ngủ, không cần lại quản cô ấy!”

“……” Lãnh Phi tiếp di động, bán tín bán nghi từ thư phòng đi ra.

Chẳng lẽ, tổng thống tiên sinh thật đúng là có thể mặc kệ Hạ tiểu thư không quan tâm sao? Quả nhiên, người còn chưa đi ra khỏi phủ tổng thống đã bị một cuộc điện thoại gọi lại.

…………

Dưới lầu chung cư.

Hạ Tinh Không mắt rưng rưng không thể tin tưởng nhìn chằm chằm Hứa Nham, “Anh nói cái gì? Anh lặp lại lần nữa đi!” “Thực xin lỗi. Chúng ta hủy bỏ hôn ước đi……”

“Là vì Hạ Thiên Tinh sao? Hứa Nham em không cần! Nếu bởi vì em mới vừa đánh cô ấy một cái tát kia mà anh cùng em sinh khí thì cho em xin lỗi. Em thật sự không biết cô ấy sinh bệnh.” Hạ Tinh Không ôm lấy cánh tay của Hứa Nham, như là bắt lấy cọng rơm cuối cùng.

Hứa Nham đem tay Tinh Không kéo xuống tới, “Thực xin lỗi Tinh Không, kỳ thật những lời này cùng sự việc ngày hôm nay không có quan hệ. Anh đã sớm muốn nói cùng em, chỉ là không tìm thấy một cơ hội tốt mà thôi.”

“Hứa Nham anh không thể đối xử với em như vậy được……”

Hạ Tinh Không cầu xin. Thời điểm còn muốn nói thêm vài điều nữa, liền thấy mấy ánh đèn sáng chói từ ngoại tiểu khu rất xa chiếu vào.

Hai người theo bản năng nhìn bên kia xem qua, ánh đèn chiếu thẳng vào bọn họ làm họ không mở mắt ra được.

Rồi sau đó……

Mấy chiếc xe xa hoa chậm rãi từ bên ngoài tiến vào, dừng lại. Mấy người mặc đồ đen xuống dưới, rồi sau đó, có người kéo cửa một chiếc xe đi ra, Bạch Dạ Kình một bộ áo khoác màu xám từ bên trong xe chui ra.

Ban đêm, gió lạnh phất quá vạt áo anh. Anh cao 188cm đứng ở chỗ đó, nhìn xuống hai người một bên, chỉ liếc mắt một cái, khí thế bức người.

Hứa Nham kinh ngạc không thôi. Không hoặc nên nói là khiếp sợ.

“Tổng…… Tổng thống tiên sinh?”

“Tổng…… Tổng thống tiên sinh?”

Bạch Dạ Kình liếc mắt nhìn hắn một cái, mặt cùng thần sắc không biểu tình làm người khác cảm thấy có cảm giác áp bách rất nặng.

“Cô ấy ở chỗ này sao?” Anh quay đầu lại trầm giọng hỏi Lãnh Phi.

Lãnh Phi gật đầu, “Vâng, đúng là ở trong nhà Hứa tiên sinh.”

Bạch Dạ Kình khôi phục lại đem tầm mắt hướng Hứa Nham nhìn qua, ánh mắt thực nghiêm trọng. Nhìn chằm chằm liếc mắt một lúc, trầm bước liền hướng cửa thang máy đi.

Hứa Nham từ trong khiếp sợ chậm rãi phục hồi tinh thần lại, mới cùng Hạ Tinh Không nói: “Anh lên lầu nhìn xem một chút.”

Dứt lời, đi theo người phía trước, vội vàng đuổi kịp thang máy.

Chỉ còn mình Hạ Tinh Không đứng ở tại chỗ, ghen ghét nhìn toàn bộ chuyện trước mặt này. Đã có tổng thống, sao lại còn thêm Hứa Nham nữa, Hạ Thiên Tinh chỉ là một nữ nhân bình thường, rốt cuộc có cái mị lực gì cơ chứ?

………………

Bạch Dạ Kình trầm mặc đi bộ tới cửa, không đợi Hứa Nham cầm chìa khóa mở cửa, cửa chung cư liền bị người từ bên trong mở ra.

Người bên trong đã suy yếu đến mức tùy thời đều có thể ngã xuống.

Anh liếc liếc mắt một cái, sắc mặt lãnh trầm không có một tia độ ấm.

Hạ Thiên Tinh đang đứng ở giữa cửa ra vào, cô hoàn toàn không nghĩ tới anh sẽ xuất hiện ở trước mặt mình nha.

Trong lòng kích động cùng động tình chỉ giằng co ngắn ngủn vài giây.

Lại tưởng tượng đến tình huống hiện tại của mình, vội đem miệng mũi chặt chặt chẽ chẽ che lại, một tay kia theo bản năng đem cửa đóng lại.

Bạch Dạ Kình hai mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, quát lạnh một tiếng: “Đóng lại thử xem!”

Bị khí thế của anh làm cho kinh sợ, Hạ Thiên Tinh đè tay ở trên then cửa thật sự không khỏi cảm động, chỉ là theo bản năng hồng hai mắt nhìn lên anh, nhìn qua như vậy có vẻ như anh là mãnh hổ, mà cô là chỉ tiểu bạch thỏ chuẩn bị bị anh ăn thịt.

“Ra đây đi.” Bạch Dạ Kình ngữ khí vô cùng kém, giọng điệu hoàn toàn là người ra mệnh lệnh.

Hạ Thiên Tinh hai chân nhũn ra, chậm rì rì đi ra ngoài.

Cánh tay dài của anh lôi kéo, liền đem cô trực tiếp kéo qua đi. Cô hoàn toàn không có chút lực nào cả người giống như là cái túi đánh vào trên ngực anh. Cơ ngực anh rắn chắc, ngạnh băng giống cục đá, đụng đến cô làm cô đầu váng mắt hoa.

Bạch Dạ Kình tay sờ đến trên trán của cô, nhiệt độ kia nóng đến làm anh kinh hãi, thấp giọng phân phó với Lãnh Phi đang đứng ở một bên: “Thông báo cho bác sĩ Phó, bảo hắn mang toàn bộ bác sĩ đến phủ tổng thống chờ!”

“Vâng.” Lãnh Phi vội đáp ứng.

“Anh cách xa em một chút đi đừng đứng gần như vậy……” Hạ Thiên Tinh sợ lây bệnh cho anh, cơ hồ là dùng hết toàn lực đẩy tay anh ra. Bởi vì nóng đến lợi hại, trên đầu ngón tay mảnh khảnh của cô đều dính mồ hôi nóng.

Bạch Dạ Kình mặt như một đường cong trước sau banh đến mức gắt gao, không có buông tay trên eo của cô ra, một tay kia bỗng nhiên vén lên một bên đầu tóc mướt mồ hôi của cô. Trên mặt sưng đỏ của cô rõ ràng in hình năm ngón tay, thình lình đâm vào trong mắt làm anh nhói đau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.