“Hạ tiểu thư, cơm của cô đây. A, thực xin lỗi. Thực xin lỗi tổng thống, tôi không biết ngài cũng ở đây. Tôi hiện tại liền đi ra ngoài!” người hầu tiến vào nhìn thấy chuyện đang xảy ra ở bên trong bị liền dọa ngây người. Cúi đầu chạy nhanh ra ngoài.
Lúc này mặt Hạ Thiên Tinh đỏ như gấc!
“Đều là tại anh! Mặt đều bị anh ném đi hết!” Hạ Thiên Tinh tức giận, chân nhỏ tức giận đạp lên đùi anh.
Anh không dây dưa, xoay người, tiêu sái rời khỏi người cô. Hạ Thiên Tinh điều chỉnh hô hấp nhanh chóng từ trên giường bò dậy. Như là trốn mãnh thú, đem bản thân mình một lần nữa trốn vào trong chăn, cũng không dám liếc anh một cái.
So với sự hoảng loạn của cô, anh ổn định lại tinh thần rất nhanh. Bộ dáng ung dung chẳng sợ một màn kia bị người hầu bắt gặp được. Giống như người lúc nãy không phải anh.
Bạch Dạ Kình chỉnh lại quần áo có chút hỗn độn, trầm mặc bước đến mép giường. Thân ảnh bỗng nhiên phủ xuống dưới, Hạ Thiên Tinh theo bản năng giơ tay ngăn cản anh, đôi mắt cảnh giác trừng lên. Dường như sợ anh sẽ lại chạm vào vào cô.
Anh hừ một tiếng: “ Cô thích tự mình đa tình như vậy sao?”
Hạ Thiên Tinh im lặng.
Anh nhấn nút thông báo ở bên hông giường, lập tức giọng nói của nhân viên y tế từ bên kia truyền tới, Bạch Dạ Kình phân phó: “ Mau vào chăm sóc cho Hạ tiểu thư. Còn có, cho người đem đồ ăn vào đây.”
Thật lâu sau, trong đầu vẫn quanh quẩn câu nói kia của anh.
Cô thích tự mình đa tình như vậy sao?
Cô nghe ra được ẩn ý trong đó.
Anh không chỉ ám chỉ hành động lúc nãy của cô mà còn ám chỉ lời nói ghen tuông lúc trước.
Tâm tình của Hạ Thiên Tinh đi xuống, hồi tưởng câu hỏi lúc nãy của mình thật buồn cười.
Lúc này, y tá cùng cùng người hầu đưa cơm tiến vào. Hạ Thiên Tinh yên lặng duỗi tay làm kim đâm sâu vào tay cô hơn.
“Hạ tiểu thư, cô đừng có động đậy, cánh tay đều sưng lên rồi.” y tá nhỏ giọng dặn dò.
Bạch Dạ Kình đang xem cơm người hầu bưng lên thì nghe được lời y tá nói, ghé mắt nhìn cô. Trên cánh tay quả nhiên sưng to, còn có chút biến thành màu đen.
Người phụ nữ ngu ngốc này!
Hạ Thiên Tinh bắt gặp phải tầm mắt của anh, hướng anh trừng mắt. Nếu không phải anh, cô cũng không đến mức tức giận đến như vậy!
Quay đầu lại, nói với y tá với vẻ mặt ôn hòa: “Được, tôi nhớ rõ.”
………………
Bạch Dạ Kình cũng không ở lại lâu trong phòng cô. Anh rời đi, Hạ Thiên Tinh một mình ăn cơm chiều.
Đồ ăn thanh đam nhai vào đều vô vị.
Thật vất vả buộc bản thân ăn một chút, cầm di động vừa thấy thời gian, đã tương đối trễ.
Cô gọi điện thoại cho Trì Vị Ương.
Trì Vị Ương đã ngủ đến mơ mơ màng màng. Nghe thấy giọng nói của cô, liền thanh tỉnh vài phần. Lại vừa nghe cô hư hư thực thực nói bị nhiễm WIS muốn mình xin nghỉ giùm, khiến cô lập tức từ trên giường ngồi dậy.
“Cậu đang ở bệnh viện nào, bây giờ tớ sẽ đến thăm cậu. Như thế nào lúc này mới nói? Sẽ không phải ở một mình chứ?”
Trì Vị Ương bên kia sột soạt tựa hồ đang mặc quần áo: “ Có muốn ăn gì không, muốn ăn cái gì, tớ sẽ mang qua cho.”
Hạ Thiên Tinh nghe liền thấy ấm áp, cảm động muốn chết: “Nghe cậu nói như vậy, bệnh của tớ đều muốn tốt lên rất nhiều.”
“Tớ đây là linh đan diệu dược, mau thông báo cho tớ địa điểm.”
“Tỷ tỷ của tôi ơi, ân tình của ngài tôi xin nhận, cũng không cần tới đây. Tôi không ở bệnh viện.”
“Không ở bệnh viện thì ở đâu? Phủ Tổng thống sao?”
Hạ Thiên Tinh “Ừ” một tiếng: “Vốn dĩ cũng không muốn trở lại nơi này, nhưng là bị hắn bắt trở về.”
Trì Vị Ương tự nhiên biết “hắn” chỉ chính là tổng thống đại nhân.
Cô “ tấm tắc” hai tiếng: “Hâm mộ a! Thiên Tinh, tổng thống tiên sinh đối với cô thật là tốt.”
“Hắn nào có tốt với tớ?” Nhớ tới vừa rồi ở dưới thân anh chịu đe dọa cùng khuất nhục, Hạ Thiên Tinh tự nhiên không đồng ý với lời nói của Vị Ương. Anh quả thực rất đáng ghét! Đáng ghét từ trong xương tủy!
“Còn không tốt sao, cậu có phúc mà không biết hưởng! Cậu nghĩ lại đi, cậu hiện tại cũng chỉ là bệnh cảm nhẹ, chưa biết có phải là bị WIS! Nếu đổi lại là người khác, đừng nói người khác, nếu là người mẹ kế kia của cậu, đã sớm đem cậu đuổi ra ngoài! Cậu hãy nhìn lại sự tốt bụng của tổng thống tiên sinh a.”
Hạ Thiên Tinh sờ da gà nổi trên tay: “ Cậu đang vỗ mông ngựa sao.”
“Đừng ngắt lời!” Trì Vị Ương mắng một câu, cảm xúc trào dâng: “ Tổng thống tiên sinh của chúng ta chẳng những không đem cậu đuổi đi, còn đem về chăm sóc cẩn thận như vậy, một chút cũng không ghét bỏ cậu. Cậu nói xem, như thế mà còn không gọi là đối tốt với cậu, thì gọi là gì?”
Hỏi như thế khiến Hạ Thiên Tinh á khẩu không trả lời được.
Cô cẩn thận suy nghĩ, bỏ thành kiến đối với anh qua một bên, khách quan nghĩ: “Ừ. Cậu nói đúng, hắn thực sự đối với tớ rất tốt.”
“Ai, cậu nghĩ xem có phải tổng thống thích cậu hay không?”
Bởi vì cái giả thiết này của Vị Ương, Hạ Thiên Tinh liền thấy mình thật không có tiền đồ. Chính là, lại nghĩ tới câu nói kia của anh “tự mình đa tình”, ảo não cắn môi nói: ” Cậu đừng nói bậy. Hai chúng tớ làm sao có thể. Vả lại, hắn cũng nói, đem tớ mang về nơi này để phòng tớ không chạy loạn nhiễm bệnh cho người khác. Hắn làm chuyện gì cũng đều đứng trên lập trường của tổng thống mà làm, không phải như cậu tưởng đâu.”
“Đúng không?” Trì Vị Ương bán tín bán nghi.
“Tớ không nhiều lời với cậu, thật mệt mỏi.” Hạ Thiên Tinh không muốn nói xoay quanh chủ đề này.
Trì Vị Ương nghe ra ý của cô: “Được rồi. Ngày mai tớ sẽ đi phủ tổng thống thăm cậu, có thể đi vào không?”
“ Này thật đúng là tớ không biết. Nếu không, tớ đi hỏi xem có được hay không.”
“ Hỏi cẩn thận một chút. Tớ vừa lúc muốn đi thăm con nuôi, thuận tiện tham quan phủ tổng thống một chút!”
“Tớ xem như đã nhìn ra ý đồ của cậu!”
…………
Đêm khuya.
Hạ Thiên Tinh đã ngủ. Không phân biệt được thời gian, cô chỉ biết buổi tối sẽ có người tới rút kim cho mình. Rồi sau đó, cô tựa hồ thấy được bóng dáng của Bạch Dạ Kình.
Sau đó, một cái túi chườm nóng được đặt lên cánh tay bị sưng.
Cô rất muốn mở mắt ra nhìn xem rốt cuộc có phải là anh hay không, hay chỉ là mình đang nằm mơ. Chính là, mí mắt quá nặng, căn bản không mở ra. Bất quá, chắc không phải là anh đâu! Cái người đó, rất đáng ghét, đối với cô sẽ không có lòng tốt đến như vậy!
Cô lẩm bẩm, xoay thân mình, oán giận: “ Anh chính là đồ đáng ghét chết tiệt.”
Bạch Dạ Kình một lần nữa đem túi chườm đặt lên cánh tay cô, tay còn lại xoa xoa phía sau lưng cô. Nghe lời oán giận của cô, chân mày nhíu chặt thả lỏng ra rất nhiều.
Giọng nói mềm mại kia tuy là đang mắng người, nhưng lại càng giống con mèo nhỏ đang oán giận hơn.
Bạch Dạ Kình không tự giác lấy tay vén tóc của cô, thâm trầm nhìn khuôn mặt tinh xảo đang say ngủ.