Trì Vị Ương liếc nhìn đối phương một cái, “Mọi người rất quen thuộc anh ta sao? Gặp qua vợ anh ta chưa? Đẹp không?”
Liên tiếp vấn đề được hỏi ra, làm đối phương ngạc nhiên chớp mắt một cái.
Cô đột nhiên cũng cảm thấy mình đặc biệt không thú vị. Chuyện của cô và anh ta đã là chuyện của bao nhiêu năm trước. Hiện giờ anh ta kết hôn thì cũng đã kết hôn rồi, mình còn canh cánh trong lòng về vợ anh ta, không phải là rất buồn cười sao? Vợ anh ta có đẹp hay không, cùng cô có nửa xu quan hệ à?
Tưởng tượng thì như vậy nhưng lại ngượng ngùng nói: “Tôi cũng chỉ là thuận miệng hỏi một chút, cô coi như là tôi chưa hỏi cái gì đi.”
Đối phương lắc đầu, “Kỳ thật bác sĩ Phó đối với sinh hoạt cá nhân đều rất kín tiếng. Chúng tôi tuy rằng theo anh ấy nhiều năm như vậy, nhưng đúng thật là không hiểu biết về phương diện sinh hoạt cá nhân của anh ấy, càng không biết thì ra anh ấy đã kết hôn.”
Trì Vị Ương không nói gì nữa. Chỉ là, phía ngực bên trái, ẩn ẩn đau.
Anh ta, nhất định là rất yêu vợ của mình……
…………
Bên này. Lúc Phó Dật Trần đi vào phòng Bạch Dạ Kình, Bạch Dạ Kình đang cùng Lãnh Phi nói chính sự. Khi anh vào, hai người tạm thời dừng cuộc nói chuyện.
Phó Dật Trần ngồi xuống trên ghế sô pha đơn, có chút thất thần xua xua tay, “Mấy người cứ nói chuyện của mấy người, không cần phải để ý đến tôi.”
“Cậu không phải đã đi rồi?”
“…… Tối nay lại đi.”
Bạch Dạ Kình không phản ứng lại anh. Dù sao anh ta khi nào đi, anh một chút cũng đều không quan tâm, chỉ cùng Lãnh Phi tiếp tục nói.
“Hiện tại việc cấp bách là khôi phục lại nền công nghiệp, một khi tình hình bệnh dịch được giải trừ, lập tức định ngày hẹn bộ trưởng tài chính, tôi……”
Bên này, Phó Dật Trần bỗng nhiên đứng dậy, đi vài bước rồi lại ngồi xuống. Trong chốc lát, lại đứng dậy, đi vài bước, lại ngồi xuống.
Bạch Dạ Kình hai mắt nhìn anh ta, lần thứ tư anh ta đứng dậy, anh rốt cuộc không thể nhịn được nữa. Mặt không chút biểu cảm phân phó: “Lãnh Phi, đem người này ném ra ngoài cho tôi!”
“Dạ, Tổng thống!”
“Này! Lãnh Phi, cậu buông tay, nghe không? Cậu đừng quên, lần trước mẹ cậu bị bệnh chính là tôi đã chữa cho mẹ cậu đó!”
“Thực xin lỗi, bác sĩ Phó, ngài đã làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến cuộc nói chuyện chính sự giữa tôi và Tổng thống. Ngài mau đi ra bên ngoài đi thôi! Bên ngoài rất mát mẻ!”
“Lạnh như vậy, ai muốn đi ra bên ngoài chứ?”
Phó Dật Trần oán giận. Nhưng là, cửa ‘phanh’ một tiếng, không một chút lưu tình mà nhanh chóng đóng lại.
Anh ta đấm vào cửa, không ai để ý đến bộ dáng đáng thương của anh ta. Sau một hồi, chỉ thấy Trì Vị Ương từ phòng khử độc đi ra. Anh ta trừng mắt, hung hãn hướng phía sau cô: “Mặc mỏng như vậy thì phòng bệnh dịch kiểu gì?! Lại chỉ có một lớp! Còn có khẩu trang này, mang vào thêm một cái! Bao tay này nữa, cũng phải mang hai cái!”
…………
Lúc Hạ Thiên Tinh nhìn thấy Trì Vị Ương, Trì Vị Ương đã bị bao bọc không khác gì cái bánh chưng là mấy.
“Cậu mặc mấy tầng vậy? Có thể đi đường sao?”
Trì Vị Ương tức giận đến muốn chết. Cô cảm thấy Phó Dật Trần rõ ràng là cố ý chỉnh cô. Làm cô trở nên vừa nặng vừa xấu thì thôi không nói, còn làm cô không thể thở được.
Cái tên đàn ông hư thúi, muốn làm cô nghẹn chết đi mà!
“Phó Dật Trần đúng là tên thối tha!” Trì Vị Ương phát bực, đem khẩu trang kéo xuống một lớp.
“Bác sĩ Phó sắp xếp? Vậy cậu đừng cởi ra! Hiện tại virus tương đối mạnh, anh ta cũng là phòng bệnh thôi, lo lắng càng nhiều người bị lây bệnh.”
“Lo lắng? Hắn rõ ràng chính là chồn cấp gà chúc tết!”
“Khẩu khí cậu sao lại như thế, bác sĩ Phó đắc tội gì tới cậu sao?” Hạ Thiên Tinh nằm ở trên giường, tận lực làm cho Trì Vị Ương cách mình xa một chút.
Trì Vị Ương trầm mặc, chớp mắt một cái, cảm xúc tựa hồ lập tức được đè nén xuống. Cô có chút phiền muộn xua xua tay, nói: “Không đề cập tới anh ta nữa. Nói chuyện của cậu đi, hiện tại tình huống cậu như thế nào?”
Hạ Thiên Tinh liếc mắt nhìn Trì Vị Ương xem xét. Là mình ảo giác sao? Cảm thấy khi nhắc tới bác sĩ Phó thái độ của cô ấy đặc biệt kỳ quái!
Cô vốn là định hỏi nhiều một chút, nhưng là, cửa phòng liền vang lên tiếng gõ cửa. “Hạ tiểu thư, bên ngoài có Hạ Tinh Không tiểu thư nói là tới tìm ngài. Muốn cho cô ta đi vào không ạ?”
“Hạ Tinh Không? Cô ta tới làm gì?” Trì Vị Ương nhăn mi.
Hạ Thiên Tinh đoán là cô ta tới khẳng định không có chuyện gì tốt.
Hôm qua không sao hiểu được bị cô ta cho một bạt tai, giống như người câm ăn hoàng liên. Hôm nay, cô ngược lại muốn nhìn một chút. Hạ Tinh Không ở chỗ này còn có thể hay không tiếp tục giương oai.
“Đưa cô ta vào đi, trực tiếp tới bên này tìm tôi là được.”
………………
Lúc Hạ Tinh Không đi vào, Hạ Thiên Tinh không nằm ở trong phòng.
Cô nằm trên ghế mây ở hậu viện, người hầu cẩn thận lấy chăn mỏng che lại giường cho cô, “Hạ tiểu thư, bên ngoài thời tiết lạnh, ngài nằm một lát thôi rồi đi vào.”
Trì Vị Ương nhìn Hạ Tinh Không đang từ xa đi lại, liền cao giọng nói: “Đúng vậy, Thiên Tinh, hiện tại thân thể của cậu có thể so với trước kia còn muốn đắt hơn. Nếu cậu mà có đau bệnh gì, Tổng Thống tiên sinh nhất định đau lòng muốn chết.”
Hạ Thiên Tinh biết Trì Vị Ương có chủ ý gì, muốn cười nhưng vẫn không quên hạ giọng nhắc nhở, “Khoác lác về mình thì cứ khoác lác, nhưng giọng điệu thấp một chút vẫn tốt hơn. Lỡ đâu làm Tổng thống nghe được, ra mặt vạch trần chúng ta, bị hố lớn.”
“Quản anh ta làm gì.”
Bộ dáng Hạ Tinh Không hiện giờ chật vật như vậy, nhưng thấy Hạ Thiên Tinh tư thái hạnh phúc, ngọn lửa trong lòng đã không ngừng cháy lên.
“Hạ Thiên Tinh, cô có ý gì?” Cô ta lạnh giọng chất vấn.
Vừa đến gần, cô ta nói như hỏi tội. Tổng Thống tuy nói là cho cô ta tới xin lỗi, vậy thì cô ta liền đi xin lỗi, nhưng rốt cuộc vẫn là không cam lòng.
“Cái gì mà có ý gì?”
“Cô còn dám nói cô vô tội? Cô làm Tổng Thống tiên sinh khiến cho tôi không thể tham gia chuyến công tác cùng vũ đoàn, cô còn có thể hỏi tôi là có ý gì?” Hạ Tinh Không đáy mắt xẹt qua một tia ngoài ý muốn.
Hạ Thiên Tinh ôm thảm từ trên ghế mây nửa ngồi dậy, “Anh ta vì cái gì mà muốn đem cô loại bỏ khỏi chuyến công tác?”
“Này còn phải hỏi sao? Tổng Thống tiên sinh đau lòng cho cậu, giống như là không quen nhìn có một số người, giúp đỡ cậu hết giận thôi.” Trì Vị Ương nói tiếp, trong giọng nói kia toàn là vui sướng khi người gặp họa, lại liếc mắt Hạ Tinh Không một cái, “Bất quá, Hứa Nham nhà cô không phải rất lợi hại sao, hiện tại công tác không có cũng không quan hệ, dù sao Hứa Nham nhà cô cũng sẽ nuôi cô thôi. Đến nỗi tới nơi này cùng Thiên Tinh giương oai sao?”
Không đề cập tới Hứa Nham còn tốt, nhắc tới Hứa Nham, Hạ Tinh Không tức giận tận trời, trong lòng càng thêm đau, cô ta nghiến răng nghiến lợi, “Hạ Thiên Tinh, cô thật là rất đê tiện!”
Sắc mặt Hạ Thiên Tinh lạnh xuống, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm cô ta.
Hạ Tinh Không bộ dáng không sợ bất cứ cái gì, hít hít cái mũi, hung tợn nói: “Cô đừng tưởng rằng hiện tại cô có tổng thống chống lưng cho cô, thì tôi không dám mắng cô. 5 năm trước, cô ngủ loạn cùng đàn ông khác, ngủ ra nghiệt chủng còn chưa tính. Bây giờ cô một bên câu dẫn tổng thống đại nhân, còn một bên câu dẫn Hứa Nham, cô còn muốn mặt hay sao?”
“Chó nhà ai mà chạy đến quý phủ làm loạn thế này?” Đột nhiên, một tràng âm thanh lạnh lẽo âm u vang lên.
Mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Bạch Dạ Kình cùng đoàn người đang đi lại đây.
Anh đi tuốt đằng trước, sắc mặt tương đối khó coi, tầm mắt từ trên mặt Hạ Thiên Tinh xẹt qua sau, thật mạnh dừng lại ở trên mặt Hạ Tinh Không.
Ánh mắt kia, âm trầm sâm hàn, uy nghiêm khiếp người. Chỉ liếc mắt một cái, lập tức liền làm Hạ Tinh Không sợ hãi đến nỗi trong lòng bồn chồn, không dám đối diện.