Cô một thân chật vật trở lại phủ tổng thống, quản gia liền ra chào đón, “Hạ tiểu thư, ngài cuối cùng đã trở lại.”
“Tiểu thiếu gia đi học rồi?”
“Vâng, đi từ sáng sớm rồi.”
Hạ Thiên Tinh hơi hơi gật đầu, còn muốn hỏi cái gì, mân mân đôi môi, chỉ nói: “Làm phiền ông đến phòng bếp giúp tôi nấu một nồi canh, chuẩn bị một cái bình thuỷ giúp tôi giữ ấm. Tôi tắm rửa xong sẽ xuống dưới lấy.”
“Được, Hạ tiểu thư.”
Nhờ vả xong, cô liền đi lên lầu. Sau khi tắm rửa, một thân sạch sẽ, thoải mái hơn rất nhiều. Cô lấy một ít đồ dùng rửa mặt đơn giản bỏ vào cái hộp nhỏ, lại mở tủ quần áo lấy đồ để trên giường, cẩn thận nhét từng cái vào vali bên cạnh.
Trong lúc thu dọn, chỉ cảm thấy một tầm mắt âm trầm nhìn chằm chằm vào cô, khiến da đầu cô tê dại. Vừa ngẩng đầu, Bạch Dạ Kình lạnh mặt đứng ở cửa. Ánh mắt phóng thẳng đến cô sắc bén như kiếm, dường như muốn đem cô đâm thủng.
Trong lòng cô chợt rùng mình, lại không nghĩ lúc này anh vẫn còn ở trong phủ.
“Cô còn trở về làm gì?” Bạch Dạ Kình u lãnh mở miệng, một chân liền đá vào cửa phòng ‘ phanh ——’ một tiếng thật lớn, Hạ Thiên Tinh bị dọa cho một cú. Nháy mắt tiếp theo, cánh tay cô bị bàn tay to lớn của đàn ông dùng sức bóp chặt, cô bị lực bàn tay thô bạo trực tiếp túm lên.
Suốt đêm qua cô ngủ không được ngon giấc, tuy đã khá thoải mái sau khi tắm xong, nhưng cả người vẫn là mềm mại vô lực. Anh túm như vậy, người cô giống như bao vải, trực tiếp mạnh mẽ đụng vào ngực của anh.
Cơ bắp anh rắn chắc, khuôn ngực to lớn. Trong một chút kia, cô giống như là đánh vào tường đồng vách sắt, cả người đầu váng mắt hoa.
“Bạch Dạ Kình, anh làm gì vậy?” Hạ Thiên Tinh trong lòng vốn đã có cây châm, hiện giờ anh lại có thái độ như vậy, cô nhịn không được có chút phát hỏa.
“Làm gì? Thật ra tôi muốn hỏi tối hôm qua cô đang làm gì!” Một tay anh đem hai tay của cô bắt chéo ra sau lưng. Thân hình mềm mại của cô bị buộc đến cứng ngắc, mặt dán lên trên thân thể của anh. Một tay kia thô bạo bóp chặt cằm của cô, đem mặt cô nâng lên, “Để cho tôi leo cây, cảm thấy vui lắm đúng không?”
Anh rõ ràng rất tức giận, sắc mặt đen thui âm trầm, ngũ quan sắc bén. Mỗi một chữ nói ra đều rét lạnh như băng.
Hạ Thiên Tinh một tay thoát ra, bẻ tay anh, nhưng mà sực lực làm sao có thể chống lại anh? Cô giãy giụa mấy lần, mặt đều vặn vẹo.
“Tối hôm qua là tôi thất hứa với anh, là tôi sai. Nhưng đó là bởi vì……”
“Bởi vì cô ở cùng với Hứa Nham!” Bạch Dạ Kình cướp lời của cô, “Cùng anh ta ở bên nhau suốt một đêm, cảm giác thế nào?”
Bạch Dạ Kình nghiến răng nghiến lợi, cánh môi cơ hồ là dán vào vành tai của cô, “Cô ngủ cùng anh ta, đúng không? Tối hôm qua hai người tổng cộng làm mấy lần? Dùng tư thế gì? Anh ta so với tôi, ai lợi hại hơn, có thể làm cô thỏa mãn?”
Anh hùng hổ doạ người, mỗi chữ đều tràn ngập nhục nhã cùng châm chọc. Hạ Thiên Tinh bởi vì kinh hãi do tai nạn xe cộ, lúc trước cảm xúc nặng nề bị nghẹn ở cổ, lúc này bị lời nói của anh kích thích, cũng đạt đến đỉnh điểm.
Trong lòng vừa ủy khuất vừa tức giận, hốc mắt lập tức liền đỏ lên.
Mặc dù lần này là do cô thất hứa với anh trước, nhưng anh cần gì phải nói những lời khó nghe như thế nhục nhã cô? Cô cũng không nghĩ đến chuyện bị tai nạn xe!
“Cái này đều là chuyện cá nhân của mỗi người, Tổng Thống tiên sinh không đến mức nhàn đến nỗi chuyện nam nữ đều phải hỏi đến chứ!” Hạ Thiên Tinh châm chọc lại anh.
Mi tâm Bạch Dạ Kình thình thịch nhảy dựng, tay bóp cằm cô lập tức liền tăng thêm lực đạo, đến độ mặt cô trắng bệch. Những lời này của cô còn không phải là đã chấp nhận rồi sao?!
Ánh mắt anh hung ác, âm trầm lạnh lẽo, giống như là muốn đem cô nuốt chửng. Hạ Thiên Tinh càng hô hấp khó khăn, dường như anh muốn đem cô bóp nát.
Cô bị đau, muốn bẻ tay anh mà không được, liền quay đầu sang cắn anh. Bạch Dạ Kình trừng mắt cô, giống như chơi cùng cô càng ngày càng thú vị. Chỗ cô cắn, máu nhỏ ra từng giọt, anh cũng không thèm liếc mắt để ý, như là không bị đau, chỉ trào phúng nhìn cô chằm chằm: “Hạ Thiên Tinh, cô thật sự rất có năng lực!” Mỗi một chữ đều lạnh đến nỗi có thể lôi ra băng.
Rốt cuộc cô cũng được buông ra, ho sặc sụa vì thiếu khí. Cô nâng mắt nhìn anh, tức giận cùng khinh thường trong mắt anh đều rất rõ ràng. Đặc biệt sự khinh thường kia rõ ràng đến đả thương người ta.
“Chỉ là tôi không thực hiện lời hứa thôi, anh cần gì phải mở miệng nhục nhã tôi như vậy? Huống hồ…..” Cô hơi hơi dừng lại, cúi đầu thu dọn đồ đạc, mới lại cô đơn nói tiếp: “Tôi biết tối hôm qua có người cùng anh đón sinh nhật, tôi cần gì phải tự tìm mất mặt…”
Bạch Dạ Kình căn bản là không biết cô đang nói cái gì, chỉ lo nhìn chằm chằm vào động tác của cô. Theo động tác của cô, ánh mắt của anh càng thêm âm trầm, làm người sợ hãi.
Đợi cô thu dọn tất cả đồ đạc xong, anh rốt cuộc không thể nhịn được nữa, giơ tay lên hung hăng đem tất cả đồ đạc cô vừa thu dọn gọn gàng hất tung.
“Phanh__” một tiếng, toàn bộ đồ dùng cùng quần áo đều rơi xuống đất.
Hạ Thiên Tinh tựa như bị tiếng này dọa, tinh thần thoáng hốt hoảng. Cô thật sự không có tinh thần cùng anh cãi nhau, chỉ ngồi xổm xuống tiếp tục thu dọn. Bạch Dạ Kình đứng đó, từ trên nhìn chằm chằm xuống đỉnh đầu của cô, ” Hạ Thiên Tinh, cô muốn chạy phải không?”
“Hai ngày này tôi sẽ không trở về.” Phủ tổng thống cách bệnh viện quá xa, phương tiện đi lại không có, cô định sẽ ở cùng với Vị Ương hai ngày. Chờ Hứa Nham vượt qua 2 ngày phẫu thuật, tự nhiên cô không cần ở bên cạnh nữa.
Bạch Dạ Kình vừa nghe lời này, nghĩ đến cô muốn cùng người đàn ông kia ngày đêm cùng nhau, ấn đường liền nhảy thẳng. Lời nói đến miệng cũng không lựa lời, “Mới vừa cùng anh ta ngủ qua một đêm cảm thấy chưa đủ sao, gấp đến nỗi không chờ được lại tự mình đến đó?”
Hạ Thiên Tinh không thể nhịn được nữa, “Anh quả thật không thể nói lý! Tôi chỉ là đi giúp đỡ anh ấy, không xấu xa như anh nghĩ!”
“Giúp đỡ anh ta, giúp đỡ đến trên giường? Giúp đỡ đến nhà cũng bỏ đi? Anh ta là gì của cô, còn cần phí công sức đến vậy?”
Bạch Dạ Kình chỉ cảm thấy trong ngực đầy lửa giận, nóng đến nỗi khiến anh đánh mất phong độ và lý trí. Hạ Thiên Tinh nâng môi muốn giải thích, nhìn thấy hai mắt anh nhìn cô chằm chằm tiếp tục nói: “Hạ Thiên Tinh, nếu như cô thật gấp đến không chờ được mà rời đi, vậy thì cô hãy cút đi, đừng bao giờ trở về nữa!”
Tựa như còn chưa hết giận, lại nói thêm một câu: “Cái nhà này, ngoại trừ Hạ Đại Bạch cũng không ai cần cô!”
Hạ Thiên Tinh ngẩn ra, tay cầm hành lý căng thẳng. Như là bị đấm thật mạnh, cô muốn nói lời giải thích, rốt cuộc bị một đòn đau, lời muốn nói nuốt về trong cổ họng, đến nỗi khiến cô như nghẹn thở.
Anh nói, là nhắc nhở cô, cái gia đình này…. Lúc trước cô là vì Hạ Đại Bạch mới có thể vào ở. Một ngày nào đó, phủ này sẽ có nữ chủ nhân, sớm hay muộn cô cũng phải rời đi….Hoặc là tự mình rời đi, hoặc là da mặt dày bị người đuổi đi…..
Bộ dáng thất thần của cô làm cho lòng của Bạch Dạ Kình có chút loạn, mi nhăn lại, trong nháy mắt thật muốn đem lời nói kia thu hồi lại.