Vì cả kinh mà cả người cô đều căng thẳng, tay vặn ra phía sau, lúng túng đẩy anh, “Bạch Dạ Kình, tôi không… anh như vậy…… Anh đây là cường bạo tôi……”
Hai chữ, thực chói tai.
Con ngươi Bạch Dạ Kình nheo lại, đem mặt cô xoay qua, cắn lỗ tai cô, “Hứa Nham ngủ với cô thì cô cam tâm tình nguyện, đúng không?”
“Tôi không phải sủng vật của anh, anh không thể không màng tới tôi có đồng ý hay không mà nhục nhã tôi……” lông mi Hạ Thiên Tinh run đến lợi hại, mặt trên mờ mịt một tầng sương mù, tay chống ở phía trước, ngón tay đã trắng bệch. Cô có chút sợ hãi khi Bạch Dạ Kình như vậy, thực thô bạo, giống như dã thú phát cuồng. Cô không dám tưởng tượng, nếu lúc này cô bị anh chiếm hữu, sẽ nhận gió lốc như thế nào. Chỉ sợ là sẽ có khả năng xé rách cô!
Bạch Dạ Kình thở hổn hển, tay còn vuốt ve eo của cô. Nhưng lại không tiến thêm động tác nào khác. Anh thực nỗ lực khắc chế mình, không cưỡng bức cô!
Vào giờ phút này……
Di động của Hạ Thiên Tinh đột nhiên vang lên. Di động của cô vừa mới rơi trên ghế, lúc này lại vang lên, màn hình không ngừng lập loè, ánh sáng phản xạ ra, đem bộ dạng của hai người chiếu rõ ràng. Hạ Thiên Tinh mặt trướng đến đỏ bừng, may mắn là cô bây giờ đang đưa lưng về phía anh.
Nhưng……
Nháy mắt tiếp theo, khi nhìn đến tên trên màn hình, một chút may mắn lập tức chạy trốn không thấy đâu nữa. Bởi vì, không biết xui xẻo làm sao, lúc này điện thoại tới không phải người khác mà lại là Hứa Nham!
Cô cảm giác Bạch Dạ Kình thực ra rất để ý tới Hứa Nham, đại khái là cô thất hứa vào ngày sinh nhật của anh là bởi vì Hứa Nham, cho nên mỗi lần nhắc tới Hứa Nham, thái độ của anh đều kém tới cực điểm. Trước mắt, nhìn đến hai chữ trên màn hình, tâm tình bất định của người đàn ông này chỉ sợ lại giận tím mặt!
Hạ Thiên Tinh có chút hoảng, duỗi tay cầm lấy di động. Thế nhưng một bàn tay khác cũng cần lấy đầu kia của di động. Con ngươi sâu thẳm của người đàn ông liếc mắt cô một cái khiến cô chết cứng.
Hạ Thiên Tinh không nhúc nhích. Anh lại nói, “Nếu không buông tay, hiện tại tôi liền ở chỗ này muốn em!”
“……” Cô cắn môi. Tựa hồ như thách thức anh có dám hay không.
“Một!” Anh nhìn chằm chằm cô.
Ngón tay cô buông lỏng một chút, hai mắt trừng mắt anh. Anh lạnh nhạt như thường, “Hai!”
Khi người đàn ông đếm đến “Ba!”, Hạ Thiên Tinh đột nhiên thu tay trở về. Bạch Dạ Kình trực tiếp đưa điện thoại di động lên dán ở bên tai.
Âm thanh quan tâm của Hứa Nham từ bên kia truyền đến, “Alo, Thiên Tinh, em về đến nhà chưa?”
“……” Hạ Thiên Tinh cắn môi nhìn chằm chằm Bạch Dạ Kình, không biết anh rốt cuộc muốn làm gì. Nhưng mà cô cũng đoán được anh tất nhiên sẽ không nói lời gì hay ho.
Hứa Nham không có nghe được câu trả lời, có chút lo lắng. Lại vội vàng hỏi một tiếng, “Thiên Tinh, em có đó không?”
“Có.” Bạch Dạ Kình rốt cuộc mở miệng. Khi nói chuyện, ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm Hạ Thiên Tinh, ánh mắt thâm trầm lại u lãnh, khó có thể nhìn thấu. Hạ Thiên Tinh duỗi tay định đoạt di động từ anh, ánh mắt khiếp người của anh trừng qua, tay cô đang treo ở không trung liền ngượng ngùng thu trở về.
Dù sao cũng là bị người này ăn đến gắt gao. Tùy tiện anh muốn nói như thế nào cũng được! Ân ái thế nào cũng được, dù sao cô cùng với Hứa Nham cũng không có khả năng.
Hạ Thiên Tinh tâm tư có chút bất chấp tất cả, tưởng tượng như vậy ngược lại có chút thản nhiên.
Chỉ nghe được Bạch Dạ Kình ‘ ừ ‘ một tiếng nói: “Cô ấy đang cùng tôi vận động…..trên giường…. Cô ấy rất mệt, đại khái là không còn sức để tiếp điện thoại của anh, anh có chuyện cứ nói tôi sẽ chuyển lời lại….”
“Bạch Dạ Kình!” Người này!
Mặt Hạ Thiên Tinh đều đã đỏ lên. Tuy rằng cô cùng Hứa Nham không có khả năng, nhưng mà tốt xấu gì cô cũng là phụ nữ, không giống anh ta da mặt dày như vậy!
“Không nghĩ tôi lại muốn em một lần, bây giờ mặc váy chỉnh tề, chuẩn bị xuống xe.”
Bạch Dạ Kình căn bản là không để ý tới cô, ngược lại đem lời nói đến lộ liễu. Hơn nữa, rõ ràng chính là cố ý, trực tiếp hướng trong điện thoại mà nói.
Hạ Thiên Tinh tức giận đến hốc mắt đều đỏ, che một tầng sương mù ủy khuất trừng anh. Anh rốt cuộc là muốn nhắc nhở cô, bộ dạng chật vật của hai người, cô giận dỗi quay người đi, sửa sang lại quần áo thật chỉnh tề liền đứng dậy xuống xe.
Bạch Dạ Kình tựa hồ đối với cuộc điện thoại này cùng Hứa Nham tương đối vừa lòng, trên mặt hòa hoãn rất nhiều, chỉ nói: “Thật xin lỗi, hiện tại chúng tôi rất bận, hôm nào lại trò chuyện.”
Anh trực tiếp ấn nút cắt đứt cuộc gọi, đuổi kịp bước chân của Hạ Thiên Tinh.
………………
Khi trong điện thoại truyền đến tiếng ‘ đô đô ‘, Hứa Nham vẫn chưa khôi phục lại tinh thần. Đến khi mẹ Hứa vỗ vai anh, anh tựa như tỉnh táo trong giây lát. Trong nháy mắt, cả người anh giống như bị rút mất linh hồn, vô lực ngã vào sô pha.
………………
Hạ Thiên Tinh vừa xuống xe đã bị Lãnh Phi ngăn lại. Nhớ tới một màn vừa rồi trên xe buýt, cô buông mắt xuống, căn bản là không dám nhìn Lãnh Phi.
Chỉ sợ bọn người Lãnh Phi đều biết hết tất cả.
“Anh cho tôi đi.” Cô nói với Lãnh Phi, thân mình né tránh, một mực rời khỏi.
Nhưng đi không tới hai bước, lại có người ngăn cô lại.
Cô không khỏi có chút nhụt chí lại vô lực.
Xoay người, trừng mắt nhìn Bạch Dạ Kình lúc này không nhanh không chậm đi xuống xe. Anh lại liếc mắt cô một cái, lại liếc nhìn di động trên tay mình, “Bỏ đi?”
Hạ Thiên Tinh bỗng nhiên nhớ tới di động của mình trên dãy số của anh là bốn chữ “ông xã tương lai”, mặc kệ cô làm nũng la lối khóc lóc cầu xin tha thứ như thế nào, Hạ Đại Bạch chết sống không cho cô sửa, nếu bây giờ bị Bạch Dạ Kình nhìn thấy, như vậy thật là trò cười lớn!
Cô duỗi tay đoạt lại điện thoại đoạt. Bạch Dạ Kình lại đem điện thoại giơ lên cao, Hạ Thiên Tinh thu lực không kịp, cả người trực tiếp bổ nhào vào ngực anh.
Bạch Dạ Kình từ trên nhìn xuống, bễ nghễ liếc mắt cô một cái, “Hoảng cái gì?”
Hạ Thiên Tinh cắn môi, lui lại một bước, “Anh mau trả điện thoại cho tôi.”
Bạch Dạ Kình nhìn cô chằm chằm một lúc lâu, ánh mắt tìm kiếm gì đó. Trên mặt cô có chút chột dạ, anh nhìn ra rõ ràng, nhưng anh cũng không mất phong độ đem di động của cô trả lại. Chỉ cầm di động ở trong tay, kéo cửa xe ra, “Lên xe.”
Hạ Thiên Tinh không nhúc nhích, “Tôi tự trở về……”
Anh không có đủ kiên nhẫn, một tay chế trụ cô, túm một cái liền đem cô lôi qua. Cô đụng vào trên ngực anh, tức giận trừng mắt, “Rốt cuộc anh còn muốn làm gì?”
“Nhân lúc tôi còn có kiên nhẫn, lên xe!”
“Anh có thể đừng tới trêu chọc tôi được không?” Cô rũ mắt xuống, nói đến đây, thanh âm bỗng nhiên liền khàn khàn, ánh mắt cũng tối sầm rất nhiều, bịt kín một tầng hơi mỏng sương mù, “Anh không phải có rất nhiều phụ nữ sao, Tống Duy Nhất cũng được mà, chỉ là người khác nhau mà thôi, anh muốn làm gì thì tìm những người đó cũng được mà, cần gì phải đến trêu chọc tôi?”
Cô nói nói, đối với ánh mắt miệt mài theo đuổi của Bạch Dạ Kình, trong lòng đầy chua xót. Cô cắn môi, tránh xa ra anh, xoay người rời đi.
Đến nay cô vẫn còn nhớ, ngày đó anh hung hăng nói cô cút đi, đừng bao giờ trở về. Cô cũng có lòng tự trọng, không có khả năng lại mặt dày trở về. Vốn cũng đã hạ quyết tâm lại thêm việc bất hòa với anh, nhưng không nghĩ tới chỉ trong chớp mắt khi anh vừa xuất hiện liền hoàn toàn quấy rầy sinh hoạt của cô.
Bạch Dạ Kình đứng ở chỗ đó trong chớp mắt lại ngẩn ra. Ngay sau đó, đôi chân dài bước theo sau.
“Vừa rồi em nói cái gì mà phụ nữ, nói cho rõ ràng!” Bạch Dạ Kình bắt được cô, dùng sức một cái liền đem cô ấn vào dưới đèn đường ở trạm xe buýt.