Chào Buổi Sáng, Triệu Thần Thành

Chương 12



Bị Triệu Thần Thành khảo nghiệm định lực, đã không phải là một hai lần. Nhưng cô gái này không an phận mà cứ xê dịch trên đùi Tưởng Lạc Sanh, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo mềm mại cọ tới cọ lui, áp lực của ông chủ Tưởng thật không phải chỉ hơi lớn.

Mặt lạnh xốc Triệu Thần Thành lên, đặt đầu nhỏ của cô xuống chiếc gối mà cô sử dụng hằng ngày, Tưởng Lạc Sanh rút người ngồi ra ghế phía trước, nhìn đống nước miếng trên đùi mình, anh nhíu mày, ánh mắt bén nhọn quét qua kẻ đầu sỏ gây chuyện đang ngủ say ở ghế sau, vì vậy trong lúc ngủ mơ màng người nào đó có cảm giác kỳ lạ, lập tức quay người, đưa lưng về phía Tưởng Lạc Sanh, cuộn tròn lại.

Ngủ thẳng một giấc từ trên xe đến trên giường, Triệu Thần Thành nghiêng đầu nhìn phòng ngủ kiểu Pháp, đã ngủ một ngày một đêm rồi.

Buổi tối hôm sau, Tưởng Lạc Sanh đàm phán chuyện làm ăn xong trở về khách sạn, sau khi tắm rửa thay áo ngủ xong, đang muốn lên phòng Triệu Thần Thành, thì nhận được điện thoại của Tom, thông báo lịch trình ngày hôm sau của Triệu Thần Thành, hỏi chủ ý của anh. Anh mở cửa, thấy cô vẫn còn đang ngủ, lập tức nhỏ giọng trả lời một chữ: “Hoãn.”

Triệu Thần Thành mơ mơ màng màng nghe có tiếng mở cửa, còn có giọng nói, cô bất mãn lật người, nhíu mày kéo chăn che kín đầu, khó chịu hừ hừ vài tiếng. Thời điểm quan trọng cô đi tu tiên, khó khăn lắm mới tìm được lông vũ của Nghê Tinh, bay bổng với tiên nữ Lăng Vân, nên cô hào hứng chờ đối phương thốt ra lời vàng ngọc.

Tưởng Lạc Sanh đi tới bên giường, im lặng kéo chăn xuống một chút, để cái đầu nhỏ lộ ra ngoài. Triệu Thần Thành ừ à một tiếng, hàm hồ nói: “Thẩm Mục, đừng quấy rầy, em muốn nghe tiên nữ nói chuyện. . . . . .”

Trong nháy mắt trên mặt Tưởng Lạc Sanh kết lại thành một tầng sương mỏng, đi tới bên giường, cất cao âm lượng: “Triệu Thần Thành, rời giường.”

Giọng nói của một người đàn ông?! Không phải là tiên nữ . . . . . Yêu quái? Lúc ấy Triệu Thần Thành lập tức kinh sợ, bật ngồi dậy, đầu tóc bù xù dựng đứng, cô híp mắt ngây người nửa phút, sau đó. . . . . .”Hắt xì!”

Hít mũi một cái, Triệu Thần Thành cảm thấy kỳ quái, vì sao hai cánh tay lại lạnh lẽo như thế, mở mắt cúi đầu xem xét. . . . . . Trên người là chiếc váy ngủ bằng lụa màu đen, đã xảy ra chuyện gì?!

“Tỉnh rồi?”

Triệu Thần Thành nghe vậy giật mình, ngẩng đầu lập tức nhìn thấy quái vật mặt than, Éc. . . . . . Đầu tó của người đàn ông mới vừa tắm gội xong vẫn còn ướt nhẹp, những giọt nước dọc theo sợi tóc màu đen rơi xuống, lướt qua cổ, chảy thẳng đến lồng ngực, áo choàng tắm buộc tuỳ tiện, lộ ra bộ ngực vạm vỡ. . . . . . Bầu không khí xung quanh ngập tràn Hormone giống đực. . . . . .

Miệng đắng lưỡi khô! Tâm huyết dâng trào!

Triệu Thần Thành không để ý mình đang mặc gì, cũng không hỏi thăm đầu đuôi câu chuyện, trực tiếp rời khỏi giường, không nói hai lời bịt mũi tránh xa Tưởng Lạc Sanh vọt vào phòng tắm. . . . . .

Tưởng Lạc Sanh nghiêng đầu nhìn Triệu Thần Thành lảo đảo chạy đi, chiếc váy ngắn bay bay, thật tốt. Quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nguyệt hắc phong cao (*). . . . . . Thật là bứt người khác tội phạm.

(*Nguyệt hắc phong cao: Ánh trăng chiếu sáng và gió mát… ý chỉ thời gian thích hợp để làm chuyện xấu)

Vọt vào phòng tắm, dùng nước lạnh làm cho bản thân mình thông suốt, Triệu Thần Thành hoàn toàn tỉnh táo. Tối hôm qua, cô và Tưởng Lạc Sanh đi vào một khách sạn cao cấp ở thành phố B, có người giúp cô thay áo ngủ, rồi. . . . . . cô chỉ mặc một chiếc áo choàng tắm lớn.

Buộc chặt thắt lưng, vẫn không thể che hết bộ ngực to lớn, cổ áo tạo thành một chữ V khoét sâu. . . . . . Triệu Thần Thành ướt sũng giẫm lên gạch men lạnh lẽo, rất ưu thương. Mặc dù người đàn ông bên ngoài tuyên bố bị chính mình làm chuyện cầm thú, nhưng kẻ từng trải -chuyên gia Tiểu L từng nói: Đàn ông đáng tin, heo mẹ cũng biết leo cây; do đó những lời nói của Tưởng Lạc Sanh, vạn lần không được tin.

May mà phòng tắm ở trong phòng cô, chỉ cần cô cầm lấy điện thoại di động là có thể gọi Miêu Miêu mang quần áo tới tránh xấu hổ. Sau khi quyết định xong, chỉnh sửa cổ áo lại, Triệu Thần Thành mang theo khí phách hiên ngang hùng dũng oai vệ đi ra khỏi phòng tắm.

Một mình lục lọi khắp phòng, cũng không thấy túi xách của cô, Triệu Thần Thành uể oải chỉ có thể nhắm mắt gõ cửa phòng bên cạnh. Nghe thấy chứ, Tưởng Lạc Sanh ở trong một căn phòng đôi xa hoa, lớn đến Triệu Thần Thành đứng ở cửa ra vào thét lớn nhất định sẽ tạo ra tiếng vang.

Triệu Thần Thành ngửa đầu nhìn trần nhà, thật đói. . . . . .

Bên cạnh, Tưởng Lạc Sanh vừa đổi áo ngủ xong, đang tựa vào thành ghế đọc sách, ánh sáng đèn câu cá dịu dàng vừa đủ thắp sáng trang giấy trên tay anh, anh giống như bức tượng điêu khắc, ngũ quan(*) thâm thuý. Anh vẫn luôn trầm tĩnh tự nhiên, cò Triệu Thần Thành lại là người hoạt bát.

(*Ngũ quan: năm khí quan, tai, mắt, miệng, mũi và thân mình)

“Tổng giám đốc Tưởng.” Triệu Thần Thành hé cửa phòng, chỉ lộ cái đầu: “Anh có thấy túi xách của tôi ở đâu không. . . . . . Ặc, tôi không tìm thấy.”

Tưởng Lạc Sanh giương mắt, nhìn cái đầu nhỏ thò ra cửa, nghiêng qua bên nói: “Phòng giữ đồ.” Vì vậy trong giây lát đầu Triệu Thần Thành lập tức biến mất. Tưởng Lạc Sanh đặt sách trong tay qua một bên, nhìn cánh cửa khép lại, cầm ly trà lên nhấp một ngụm trà.

Túi xách được đặt trên kệ trong phòng giữ đồ, Triệu Thần Thành cầm điện thoại di động lên gọi điện thoại. Bụng đói đến dẹp rồi, Triệu Thần Thành nhấn số điện thoại di động, nghĩ thầm đói như thế này thì phải gọi bao nhiêu món mới có thể lấp đầy bụng.

“Muốn thay quần áo thì nói cho tôi biết, không phải tôi cũng biết số đo ba vòng của cô sao. Không phải chúng ta đều là ba lũy hả?”

Đột nhiên một giọng nói đàn ông mang theo chút giễu cợt vang lên sau lưng, tay Triệu Thần Thành run một cái, ngượng ngùng thu tay về, Triệu Thần Thành xoay người lại nhìn Tưởng Lạc Sanh đang khoanh tay, cười nói: “Đó chỉ là nói đùa với truyền thông thôi.”

“Hả? Ba lũy trở lên chỉ là nói đùa thôi hả? Tôi còn muốn cô giải thích cho tôi hiểu.”

“Tổng giám đốc Tưởng, anh cũng biết chuyện này không thể coi là thật đúng không. Hai ngày trước báo chí còn đăng Scandal của anh và Vi Vi. . . . . . Nói đến chỗ này. . . . . . Công ty chúng ta hoạt động tốt chứ?”

“Thay vì lo lắng việc này. . . . . .” Ánh mắt Tưởng Lạc Sanh từ từ đi xuống trước mặt Triệu Thần Thành, nhàn nhạt quét qua chữ V sâu hun hút: “Triệu Thần Thành, trước mặt đàn ông cô đều như vậy sao, hay là trên căn bản cô không xem tôi là đàn ông?”

Triệu Thần Thành nhận ra ánh mắt của người đàn ông này có thâm ý khác, kẹp chặt quần áo của mình. Dường như cô không cẩn thận đụng chạm đến lòng tự trọng của người đàn ông có tiền – tổng giám đốc Tưởng. Triệu Thần Thành cảm thấy bụng tóp lại một chút, đáy lòng gào khóc, còn tiếp tục như vậy nữa khi nào mới có thể đi xuống dưới lắp đầy bụng. Hít một hơi thật sâu, Triệu Thần Thành quyết định nói thẳng:

“Tổng giám đốc Tưởng, tôi nghĩ chúng ta nên nói rõ mọi chuyện đi. Tôi cũng chỉ là một tiểu minh tinh. Nhà họ Tưởng các người là danh gia vọng tộc, chắc chắn sẽ không vì một ngôi sao hạng ba như tôi mà tạo xì-căng-đan để truyền ra ngoài phá hư danh tiếng. Giúp tôi, rốt cuộc điều kiện của anh là gì?”

Cô nói một mạch, không dừng lại. Tưởng Lạc Sanh cũng không kinh ngạc, anh cũng hiểu các quy tắc ngầm trong giới nghệ sĩ. Bản thân Triệu Thần Thành chính là món đồ tốt nhất, Thẩm Mục đứng sau lưng cô, làm sao cô lại đơn giản như bề ngoài được.

“Điều kiện?” Tưởng Lạc Sanh cười khẽ, cúi đầu nâng cằm Triệu Thần Thành lên, chống lại đôi mắt đen láy của cô: “Tôi thích em, lý do này em có tin hay không?”

Đôi môi mỏng của người đàn ông lúc mở ra lúc khép lại, đôi mắt trắng đen rõ ràng, sạch sẽ đẹp đẽ đến không thể tưởng tượng nổi. Triệu Thần Thành cảm thấy máu toàn thân dồn lên đầu, quá. . . . . . quá mê người rồi!

“Thích cái giới showbiz ồn ào này, muốn được nhiều người yêu mến hơn nữa, không phải lúc dự thi em đã nói như thế sao?” Ngón tay Tưởng Lạc Sanh chậm rãi vuốt ve cánh môi Triệu Thần Thành, lời nói cũng rất từ tốn: “Như vậy tôi thích em... em mất hứng sao?”

Thần kinh não của Triệu Thần Thành tập trung vào sự đụng chạm của anh, ấm áp, những ngón tay di chuyển trên bụng. Động tác trêu chọc còn có lời nói rung động lòng người như vậy.

Đúng, sau khi Vệ Nhiên ra đi, cuộc sống Triệu Thần Thành lập tức trở nên thiếu sức sống thậm chí làm cho cô không có cảm giác mình đang sống. Cô thầm nghĩ phải đi đến một nơi ồn ào, muốn được mọi người yêu mến, thậm chí muốn bị người ta ghét, như vậy ít nhất sẽ có cảm giác tồn tại hoặc có ý nghĩa hơn, cho nên cô gia nhập Làng Giải Trí.

“Thật sự có thể được người khác thích không?” Cô giống như đang tự hỏi, hỏi ra một vấn đề không có liên quan.

“Triệu Thần Thành, anh muốn hôn em.” Hình như người đàn ông cũng trả lời một câu hỏi không liên quan.

Triệu Thần Thành há mồm “a” một tiếng, sau đó vô cùng nghiêm túc suy nghĩ, mặc dù ở khoảng cách gần với người đàn ông này khiến cho quá trình suy nghĩ trở nên đặc biệt khó khăn. Hormone giống đực có nồng độ cao, da dẻ mịn màn bóng loáng của người đàn ông, cánh mũi rất cao, môi mắt xinh đẹp. . . . . . Triệu Thần Thành nuốt ngụm nước miếng. . . . . . Quá bức người!

“Cần thời gian để suy nghĩ.” Tưởng Lạc Sanh dứt lời, cúi đầu chạm môi Triệu Thần Thành, tay di chuyển trên eo cô, dùng sức kéo cô lại gần, ép cơ thể cô dựa trước gương.

Sống lưng Triệu Thần Thành chợt đụng vào mảnh thủy tinh lạnh như băng, phút chốc thân thể của người đàn ông dính vào, nhiệt độ nóng bỏng tựa như sắp ủi phẳng ngực Triệu Thần Thành, thiếu chút nữa thiêu chết người. Nhưng Triệu Thần Thành yêu thích ấm áp, cũng thích hương vị trà xanh phảng phất trong miệng anh.

Trong phút chốc cô gần như yêu thích cảm giác này, bị lồng ngực mạnh mẽ khống chế, răng môi dây dưa, mút vào, gặm cắn. Kịch liệt thuần túy khiến cho người ta quên hết tất cả. Ôm lấy bả vai đối phương, hung hăng ôm chặt, đơn giản là không muốn kết thúc.

Rốt cuộc Triệu Thần Thành cũng là con người, lượng hô hấp có hạn, cuối cùng vẫn phải thở mạnh cứ như sắp ngất đi. Nhưng lúc hai chân cô như nhũn ra, cơ thể nhờ dựa vào Tưởng Lạc Sanh mới có thể miễn cưỡng đứng vững.

Triệu Thần Thành như đống bùn nhão ngược lại làm cho tâm tình Tưởng Lạc Sanh rất tốt, rất có cảm giác thành tựu, tiếp theo vùi đầu gặm cổ Triệu Thần Thành. Ngay lúc đó thật sự Triệu Thần Thành giật mình một cái, run rẩy nói không thành tiếng: “Cái đó. . . . . . Tổng giám đốc Tưởng, tôi đói. . . . . .”

Tưởng Lạc Sanh bất mãn ngẩng mặt nhìn cô, hiển nhiên oán giận việc cô làm cho mất hứng. Sau đó, Triệu Thần Thành nói một câu khiến cho cô sau này suy nghĩ lại thật sự muốn đánh chết lời nói của mình: “Ăn no mới có sức chiến đấu, ha ha ha. . . . . .”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.