Ngay từ đầu Thẩm Mục cũng không tin Triệu Thần Thành xảy ra tai nạn xe, mặc dù cô lái xe hết sức cẩu thả làm cho anh không ngừng lo lắng. Anh gọi điện thoại cho trợ lý để hỏi rõ, xác nhận Triệu Thần Thành quả thật đã vào bệnh viện.
Ngồi chuyến máy bay sớm nhất trở về từ Úc, mười mấy tiếng ngồi trên máy bay như kim châm. Vệ Nhiên đột nhiên qua đời, làm cho anh hiểu rõ rằng giữa sống và chết có một ranh giới thật đáng sợ. Cho nên anh cam tâm chờ cô, cho dù cô tìm mọi cách tránh né, chỉ cần bọn họ còn sống, mọi chuyện đều có thể xoay chuyển. Anh không dám nghĩ tới, anh sẽ ra sao nếu như cô cũng bị thần chết mang đi?
Anh nhớ tới trước đây không lâu, mỗi ngày cô đều cầu xin anh tha thứ, bất chấp mặt mũi của mình. Anh bị cô làm ồn ào đến bực mình, vốn muốn đi du lịch cho tâm tình yên tĩnh lại, cuối cùng trong cơn tức giận đã nói ra những lời ác độc. Triệu Thần Thành mỗi ngày đều bị anh tưới nước lạnh, mỗi ngày nhiều một chút, làm cho cô không chịu nỗi, cách có một ngày đã bay trở về nước.
Sau khi cô đi, Thẩm Mục bớt giận, nhưng cũng trống trải. Trên mặt anh vẫn luôn là vẻ mặt lạnh lùng, nhưng thật ra tâm trạng không cam tâm trong lòng anh đã sớm bị cô mài mòn đến bảy tám phần, anh chỉ không muốn để cho cô qua cửa dễ dàng như vậy thôi.
Nhưng bây giờ, cái gì anh cũng không dám nghĩ …
Máy bay hạ cánh, anh lập tức gọi điện thoại đến bệnh viện hỏi chuyện phẫu thuật, sau khi nghe kết quả anh mới thở phào nhẹ nhõm. Cô đã thoát khỏi nguy hiểm, đang nằm ở phòng bệnh nghỉ ngơi. Vì vậy anh không lãng phí chút thời gian nào bắt xe đi tới bệnh viện.
Lúc Thẩm Mục đẩy cửa vào, Triệu Thần Thành đang nằm trên giường bệnh ăn táo, cô tưởng là Diệp Tiểu Hàm đi vào, liền mở miệng: “Mưu kế của cậu ruốt cuộc có tác dụng không vậy, đã đến giờ này rồi…” Cô oán trách nghiêng đầu sang chỗ khác, lại nhìn thấy Thẩm Mục phờ phạc đứng trước cô, cảm thấy không ổn, lập tức ném quả táo, cười xấu hổ: “Ặc, anh đã đến rồi a.”
“Tai nạn xe cộ? Mạng sống bị đe dọa sao?” Sắc mặt Thẩm Mục trước giờ chưa từng thay đổi, nhưng nụ cười thì rực rỡ trước giờ cũng chưa từng có: “Em cảm thấy, chuyện này rất vui đúng không?”
“Không phải, em thật sự là bị tai nạn xe!” Triệu Thần Thành vén chân lên chỉ vào cái chân phải bị quấn như xác ướp của mình: “Nhưng chỉ là…là do xe đạp đụng…”
Thẩm Mục không trả lời, mở cửa phòng đi ra ngoài, Triệu Thần Thành quýnh lên hoàn toàn quên cái chân của mình bị thương, chưa kịp nói đã ngã lộn nhào xuống đất. Cô kêu lên một tiếng nhưng cũng không ngăn cản được tiếng bước chân của anh. Nhếch nhác nằm trên mặt đất nhìn anh bước đi càng lúc càng xa.
Diệp Tiểu Hàm vốn đi mua sữa bò tươi cho Triệu Thần Thành, cầm túi đi tới cửa bệnh viện liền nhìn thấy Thẩm Mục đứng bên ngoài hút thuốc lá. Cô nghi ngờ chuyện này có phải lại bất thành hay không, liền nhận được điện thoại của Triệu Thần Thành. Diệp Tiểu Hàm không khỏi oán thầm Triệu Thần Thành, diễn có tí vậy thôi mà cũng không làm được.
“Thẩm đại thiếu gia, đã lâu không gặp.”
Thẩm Mục liếc mắt nhìn Diệp Tiểu Hàm, nhìn thấy cô xách túi nilon: “Chủ ý này là do cô suy nghĩ ra?”
“Nếu mọi chuyện tốt đep, tôi cần gì phải ở nơi này âm thầm bày trò.” Diệp Tiểu Hàm liếc anh một cái: “Triệu Thần Thành lề mề dây dưa, anh cũng lề mề dây dưa, hai người dây dưa mãi, khi nào mới có kết quả đây? Bản thân tôi tự có chút chủ ý, muốn mọi chuyện phát triển tốt hơn, nhưng hai người các ngươi quả thật không đáng tin cậy.”
Thẩm Mục cười khẽ: “Lữ bái Triết thật là cưng chiều cô đến nỗi cô coi trời bằng vung rồi. Lúc nào cũng thích quản và giáo huấn chuyện người khác.”
“Người nào làm người đó chịu nha, đừng lôi Benson vào.”
“Thật ra tôi rất mừng, vì cô ấy không có chuyện gì đáng ngại.” Thẩm Mục búng tàn thuốc vào trong thùng rác nói.
“Cho nên hai người các ngươi đừng lãng phí thời gian nữa, cuộc đời rất ngắn, hơn nữa không biết chính xác được khi nào mình sẽ mất đi, người xui xẻo đi trên đường cũng có thể bị tai nạn mà chết, làm sao anh có thể biết chắc chắn được ngày mai anh nhìn thấy được mặt trời đúng không?” Diệp Tiểu Hàm đưa túi nilon có chứa mấy hộp sữa bò tươi bên trong cho anh: “Hai ngày trước, cô ấy ở nhà Tiểu L uống say, ói cả đêm. Ngày ngày hồn bay phách lạc nên mới bị xe đạp đụng, hôm nay vì đuổi theo anh lại bị té, hiện tại đoán chừng còn chưa có trở lại bình thường. Cái này so với những chuyện cô ấy làm quả thật là không đáng nhắc tới, nhưng ai bảo anh yêu cô ấy làm chi, cầm lấy đi.”
Thẩm Mục không có đưa tay cầm, vì vậy Diệp Tiểu Hàm đành phải lấy tay nhét đồ vào trong ngực anh, sau đó xoay người rời đi. Thẩm Mục cúi đầu nhìn mấy hộp sữa bò tươi lộ ra từ túi nilon, hồi lâu mới thở phào một hơi.
Triệu Thần Thành được y tá đỡ lên giường bệnh, thế nhưng do ngã xuống hơi mạnh, cộng thêm bị thương sẵn, cô nằm một lúc cũng không nhịn được đau, hít vào một hơi lạnh.
Lúc đầu Diệp Tiểu Phàm đề nghị dùng khổ nhục kế, nhưng Triệu Thần Thành không đồng ý. Cô biết nếu Thẩm Mục biết chuyện sẽ tăng tội cho cô thêm một bậc. Nhưng ngớ ngẩn lại bị xe đạp đụng, xảy ra chuyện nên Tiểu Phàm giựt dây nói đã đến nước này không bằng tương kế tựu kế, liền gọi điện thoại cho thư ký của Thẩm Mục. Triệu Thần Thành suy nghĩ mình đã sớm gây ra nhiều tội lỗi chồng chất, thêm nhiều tội cũng không sợ. Huống chi nếu cô có biện pháp khác, cũng sẽ không lừa gạt Thẩm Mục như vậy.
Chỉ là khi nhìn thấy bộ dáng nổi giận đùng đùng của anh, Triệu Thần Thành lập tức hối hận. Thật là khi tuyệt vọng cái gì cũng có thể thử, tự mình chuốc lấy đau khổ. Đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, nếu như Thẩm Mục lừa gạt cô như vậy, cô tuyệt đối sẽ không tha thứ cho anh. Tiểu L và Diệp Tiểu Hàm có lẽ không hiểu rõ ràng lắm, nhưng cô và anh có thể hiểu được, trải qua cái chết của Vệ Nhiên, giữa hai người bọn họ làm sao có thể dựng nên một trò đùa như vậy.
Triệu Thần Thành nghiêng đầu nhìn qua cửa sổ, cảm thấy hối hận vô cùng, cửa phòng bệnh được mở ra. Cô cho là Diệp Tiểu Hàm, cũng không quay đầu lại, cho đến khi giọng nói của đối phương vang lên.
“Vẻ mặt sầu khổ như vậy, đã biết mình làm sai sao?”
Triệu Thần Thành chợt nghiêng đầu sang chỗ khác, thiếu chút nữa trẹo cổ, vì vậy chỉ lo nhe răng nhếch miệng đỡ lấy cổ, hoàn toàn không có để ý nước mắt từ trong khóe mắt rơi xuống.
“Thật xin lỗi.” Triệu Thần Thành vừa nói xong, vừa lau nước mắt vừa xoa cổ, tay chân luống cuống.
Thẩm Mục đặt lon sữa bò ở đầu giường, ngồi xuống cái ghế gần đó, rút khăn giấy đưa cho cô. Triệu Thần Thành nhận lấy khăn giấy lau mặt, cũng không dám nhìn Thẩm Mục, cúi đầu nhìn cái mền chăm chú.
“Em đột nhiên ngoan như vậy anh ngược lại nhìn thấy không quen mắt.” Thẩm Mục cười cười, dựa vào thành ghế: “Nhưng mà cũng là lỗi do anh, để cho em tự tung tự tác, càng ngày càng lòng lang dạ sói.”
“Còn hơn có người không có tim không có phổi.” Triệu Thần Thành nghiêng đầu qua nhìn vẻ mặt của Thẩm Mục, nhìn thấy anh chuẩn bị khởi binh truy vấn tội, can đảm tự nhiên tăng lên, ngẩng đầu lên cười hì hì: “Hiện tại em muốn cải tà quy chính còn có tác dụng hay không?”
“Sắc mặt biến đổi rất nhanh, ai cho phép em cười đùa hí hửng như vậy hả?”
“Em sai rồi! Em sẽ tự kiểm điểm bản thân mình!” Triệu Thần Thành lập tức cúi đầu xuống, vẫn không quên nói: “Lần trước đi Italy tìm anh, em có chuẩn bị một thứ nhưng vẫn không có lấy ra.”
“Hả?” Thẩm Mục nhíu mày, nhưng khi thấy Triệu Thần Thành từ trong đầu tủ giường lấy ra một cái hộp nhỏ: “Bụp” một tiếng mở ra.
Thẩm Mục bị vật trước mắt làm cho khiếp sợ, sắc mặt nghiêp túc hơn: “Triệu Thần Thành, em có biết em đang làm gì không?”
“Cầu hôn anh!” Triệu Thần Thành cầm chiếc nhẫn đưa về phía trước: “Thẩm Mục, anh gả cho em có được không? Anh xem, em bây giờ là CEO của Trần thị, trước kia anh ở đây, Trần thị tăng trưởng không ít, cho nên sau này anh không làm việc em cũng nuôi nổi anh. Em đảm bảo sẽ đối xử với anh thật tốt, sẽ không làm hồng hạnh xuất tường nữa. Còn nữa, thời điểm em làm minh tinh, cũng được các tờ báo hàng đầu của làng giải trí công nhận. Tổng hợp lại, em cảm thấy anh gả cho em cũng không thua thiệt gì.”
Thẩm Mục trầm mặt chốc lăt, hỏi: “Em còn biết bốn chữ Không Biết Xấu Hổ viết như thế nào sao?”
“Không biết.” Triệu Thần Thành chân thật lắc đầu: “Nếu không anh dạy em đi?”
“Anh còn đang giận em.”
“Vậy em sẽ giúp anh bớt giận, đừng nóng giận nữa nha, anh uống sữa tươi đi.”
“Em hết ăn lại nằm như vậy, anh đi theo em nhất định chịu rất nhiều thiệt thòi.”
“Em đã nói rồi, chúng ta có rất nhiều tiền, cho nên không cần phải sợ.”
“Triệu Thần Thành, anh thấy em nên sửa đổi thái độ lại…”
“Thẩm Mục, em muốn sống với anh cả đời.”
"Ý em là muốn làm anh dính dáng với em cả đời sao?"
“Ai, anh nói cái gì thì chính là cái đó đi! Nhanh lên một chút, em đeo cho anh nha.”
“Anh chưa nói là đồng ý mà!”
“Ôi, Trầm đại thiếu gia anh có cần phải kêu ngạo như vậy không?”
“Anh phản đối đúng không?”
“Nơi này là bệnh viện! Em là bệnh nhân.”
“Anh nghĩ nhiều như vậy làm gì.”
"..."
Hồi cuối
Lễ trao giải mỗi năm diễn ra một lần, vẫn như cũ có rất nhiều người tụ tập. Sau khi Trần thị thu mua O&C, cũng bắt đầu giao thiệp với báo chí giải trí, những sự kiện long trọng như thế này dĩ nhiên là không thể vắng mặt.
Rất lâu rồi Triệu Thần Thành không có xuất hiện trước công chúng, hôm nay cũng ăn mặc lộng lẫy tham dự. Tóc ngắn như cũ, chỉ là cách ăn mặc và cách trang điểm được chăm chút kỹ lưỡng hơn rất nhiều, kể cả Tiểu L khi nhìn thấy Triệu Thần Thành cũng không ngừng cười nhạo, nói cô càng ngày càng giống phụ nữ có chồng. Triệu Thần Thành tặng cho Tiểu L một ánh mắt, rồi ngồi xuống vị trí của mình.
Không ngờ vừa mới tránh một đứa bạn xấu xa này, lại phát hiện ra ngồi bên cạnh mình là một đứa bạn xấu xa khác.
“Diệp Tiểu Hàm, cậu như thế nào mà có thể ngồi ở khu vực dành cho người tài trợ vậy chứ?”
“Thật là trùng hợp, Lữ Bái Triết cũng có tài trợ, anh ấy mất hứng không muốn đi, mình liền thay anh ấy đi.” Diệp Tiểu Hàm giữ đầu cô hỏi: “Sao lại không thấy Thẩm Mục nhà cậu? Anh ta yên tâm để một người phụ nữ có thai như cậu chạy loạn hay sao?”
“Đừng nói nữa! Nếu không phải vừa đúng lúc anh ây đi công tác, cậu cho rằng mình có thể chạy trốn ra ngoài được sao?” Triệu Thần Thành vẻ mặt đau khổ, oán hận nói.
“Chỉ là không thể không nói, Thẩm Mục rất có thủ đoạn. Biết cậu không phải là tự kiểm điểm bản thân, lập tức kéo đi đăng ký kết hôn, xé giấy chứng nhận làm hôn lễ, tiếp theo liền gieo giống. Chậc chậc, dây dưa nhiều năm như vậy, hiện tại mới hơn nửa năm đã làm xong chuyện, thật sự bội phục!”
“Cậu có tin mình quật ngã cậu rồi kéo ra khỏi cửa không hả?” Triệu Thần Thành nhíu mắt nhìn Diệp Tiểu Hàm, lại nhìn thấy Diệp Tiểu Hàm hướng ánh mắt qua bên người cô nhìn ra ngoài.
Triệu Thần Thành theo ánh mắt, vẻ mặt hống hách trong nháy mắt biến đổi: “Thẩm Mục…”
Người đàn ông nhìn cô: “Muốn quật ngã ai đó?”
“Em sai rồi, nhưng… Em nghĩ rằng em muốn ra ngoài hóng mát một chút…”
Diệp Tiểu Hàm nhìn bộ dáng kinh hãi của Triệu Thần Thành, không thể không cảm thán cái gọi là phong thủy luân chuyển, lòng người thật mau chóng thay đổi.
Nhưng khi thấy Thẩm Mục ngồi xuống bên cạnh mình, Triệu Thần Thành liền nói: “Đừng nhìn em giống như chủ nghĩa vô sanh(*). Nghĩ như vậy là không đúng đâu.” Triệu Thần Thành nghi ngờ như thế nào mà Thẩm Mục lại không có phát biểu ý kiến, một chút dáng vẻ muốn tham gia buổi lễ cũng không có. Nhìn thấy anh không nói gì, cô cũng không hỏi nhiều.
(*) Chủ nghĩa vô sanh: niềm tin vô lý và hung hăng cho rằng đất nước mình là hơn các nước khác. Ở trong đoạn vừa rồi còn có thể hiểu là cậy mạnh, quá tự tin vào bản thân.
Cô rút lui khỏi làng giải trí hơn nửa năm, trong khoảng thời gian này xảy ra rất nhiều chuyện. Lúc đầu còn giấu giếm, nhưng dù có tuột dốc đến đâu thì cũng có lúc được nhớ đến. Triều Thần Thành vốn dĩ chỉ đến tham dự lễ trao giải cho vui, cũng nhân tiện nhớ lại khoảng thời gian ngắn ngủi không đáng nhắc tới khi cô tham gia vào làng giải trí.
Nhưng cô vạn ngàn lần không nghĩ tới tên của mình có trong danh sách vai nữ phụ xuất sắc nhất, khi người trên sân khấu đang định công bố người giành được giải thưởng, máy quay lướt qua khuôn mặt của Triệu Thần Thành, hoàn toàn không có vẻ khẩn trương như những nữ minh tinh khác, mà là chính xác không biết gì. Khi máy quay cuối cùng dừng trên khuôn mặt cô, thời điểm micro phát ra cái tên gồm ba chữ Triệu Thần Thành, phản ứng đầu tiên của cô là nghiêng mặt nhìn vẻ mặt thâm tình và bình tĩnh của Thẩm Mục.
“Giải thưởng này có phải anh bỏ tiền ra mua phải không?”
"Tiền anh đầu tư, đâu thể nói là bỏ ra hay không."
Thẩm Mục nhún vai một cái, lạnh nhạt hờ hững.
Triệu Thần Thành cứ như vậy bị dẫn lên sân khấu nhận giải, trong mấy phút nêu lên cảm nghĩ mình được nhận giải làm cho cô cảm thấy khẩn trương.
Ngay sau đó, cô cảm ơn một chuỗi dài từ quốc gia đến ba mẹ, từ công ty đến người đại diện, cảm ơn xong thời gian vẫn chưa hết, đành cảm ơn đến Thẩm Mục, nhờ anh mà cô mới có giải thưởng ngày hôm nay.
Bước xuống sân khấu, lòng bàn tay Triệu Thần Thành đổ đầy mồ hôi, nhìn thấy Thẩm Mục liền nói: “Anh đúng là đột kích em nha! Thiếu chút nữa em chết vì ngượng!”
“Em cũng không có sở trường gì, anh sợ về sau đứa bé ra đời em không còn mặt mũi đối diện với nó, cho nên tặng cho em một chiếc cúp, không được sao?”
"Thẩm Mục!"
"Thần Thành..."
"Hả?"
“Từ nay về sau, trong mắt người khác em là vai nữ phụ xuất sắc nhất. Nhưng riêng một mình anh em là nữ chính xuất sắc nhất.”
"Chậc chậc, ý tứ rất sâu sa."
"Không tốt sao?"
"Đặc biệt, đặc biệt tốt."
Vòng đi vòng lại, cũng có thể trở về thời điểm tốt đẹp như lúc ban đầu, còn có cái gì có thể so sánh tốt hơn đây?