(Thần côn: chỉ mấy người làm bùa phép, phong thủy, lên đồng.)
Editor: Tiểu Anhh
Trong phòng vô cùng yên lặng, giọng nói nhẹ nhàng của Mạc Trăn vang vọng khắp phòng khách, nghe có vài phần cô đơn.
Anh đợi một lát, phòng khách vẫn không có động tĩnh. Tùy tay cởi chiếc cúc trên cổ áo trắng, Mạc Trăn gối đầu lên thành sofa, “Nếu cô không đi ra, về sau đừng có ra nữa.”
……
Bên cạnh xuất hiện một chùm ánh sáng mơ hồ, dần dần ngưng kết thành một bóng người. Mạc Trăn nghiêng đầu qua thì thấy A Diêu ngoan ngoãn ngồi trên ghế, quay đầu cười với mình, “Buổi tối tốt lành, Mạc tiên sinh.”
Khóe môi nhếch lên một độ cong, Mạc Trăn cũng mỉm cười đáp lại, “Buổi tối lành, u linh tiểu thư.”
A Diêu: “……”
So với đoạn đối thoại quỷ dị này, A Diêu càng cảm thấy quỷ dị hơn chính là vẻ tười cười trên mặt Mạc Trăn. Anh mà cười rộ lên chắc chắn sẽ nguy hiểm gấp trăm lần so với lúc không cười, tất cả các loại ý nghĩ đều vụt qua.
Nhanh chóng phân tích tình hình, A Diêu cảm thấy chủ động nhận lỗi mới là kế sách tốt nhất, “Mạc tiên sinh thân mến, về chuyện diễn đàn tôi có thể giải thích.”
“Không, cô không cần phải giải thích với tôi, dù sao tôi cũng là tên ngạo mạn lại vô lễ, một thằng bụng dạ hẹp hòi lại tính toán chi li.”
A Diêu: “……”
Vậy mà còn nói anh không bụng dạ hẹp hòi lại tính toán chi?
“Mạc tiên sinh, thực sự đây chỉ là một chuyện ngoài ý muốn, chủ yếu bởi vì... máy tính của anh không cài mật khẩu.”
Mạc Trăn: “……”
Cho nên, đây là lỗi của anh phải không!
“Vụt” đứng lên từ trên sofa, Mạc Trăn mở máy tính, ngón tay bay nhanh trên bàn phím, một cái mật khẩu mới nóng hổi ra lò.
A Diêu nỗ lực ngó lên màn hình, nhưng vẫn không thể thấy rõ mật khẩu là gì. Trườn mặt đến trước mặt anh, cô cười tủm tỉm nói: “Tôi chỉ nói đùa thui, anh lại thực sự cài mật khẩu thế hả? Mật khẩu có phải là sinh nhật anh, đúng không ha?”
Mạc Trăn khép máy tính lại, quay đầu mỉm cười nói: “Không, là số đo ba vòng của tôi.”
A Diêu: “……”
Ánh mắt cô lướt qua lướt lại trên người Mạc Trăn, sau đó cười ha ha hai tiếng, “Anh đang ám chỉ tôi đo kích cỡ của anh hửm?”
Mạc Trăn: “……”
Thế qué nào lại có con quỷ không biết xẩu hổ thế hả!
Lấy một quả chanh trong tủ lạnh, Mạc Trăn coi nó là A Diêu đặt lên thớt ‘băm’ làm hai nửa. A Diêu nghe một tiếng “phập”, bả vai theo đó cũng run lên.
Thấy Mạc Trăn cầm chanh lên ăn, A Diêu nhăn mày lại vọt tới, “Đã nói hôm nay anh không thể ăn đồ lạnh mà!”
Mặc kệ A Diêu ngăn cản, Mạc Trăn hung hăng cắn một miếng chanh, cái lạnh mãnh liệt kích thích khiến tức giận trong lòng anh tiêu tán không ít, “Lần sau cô còn dám nói liên thuyên chuyện của tôi lên mạng, tôi sẽ tìm đạo sĩ tới bắt cô!”
A Diêu ngẩn người, tốt bụng nhắc nhở: “Những đạo sĩ đó hầu hết đều là kẻ bịp bợm, chẳng lẽ anh cũng tin hả?”
“Không cần cô phải bận tâm, tôi biết một người đáng tin cậy.” Hai ba miếng đã gặm xong chanh, thuận tay vứt vỏ vào thùng rác. Đầu năm nay, ngay cả quỷ còn lên mạng, hay mình cũng thả lỏng mà chơi đùa một phen?
Hung ác lườm A Diêu, Mạc Trăn lấy điện thoại ra, mở cửa tủ lạnh, hướng về phía đồ ăn vặt chất đống đầy ứ bên trong chụp mấy tấm.
A Diêu nhìn hành động của Mạc Trăn, mặc dù không hiểu nhưng lực chú ý của cô đã đặt lên một vấn đề khác, “Anh thực sự có quen đạo sĩ?”
Mạc Trăn nhìn A Diêu cười lạnh hai tiếng, “Đã biết sợ rồi?”
A Diêu chắn trước mặt anh, lại bị Mạc Trăn ghét bỏ tránh ra, “Không được phép đến gần tôi trong vòng ba bước.”
A Diêu trề môi, không tình nguyện lùi sau ba bước, “Anh nói xem ông ta có thể giúp tôi nhớ mình là ai không?”
Động tác trên tay bất giác dừng lại, Mạc Trăn trầm mặc một lát mới đóng tủ lạnh, “Tôi có thể nhìn thấy cô, chẳng lẽ cô không cảm thấy kỳ quái sao?”
Lời này làm A Diêu hơi bất ngờ, cô chưa từng nghĩ tới vấn đề này, nhưng bây giờ Mạc Trăn đã nói như vậy, cũng…… thật sự có điểm kỳ quái.
“Anh có Âm Dương Nhãn* hả?” Mắt A Diêu sáng quắc, Mạc thiên vương có Âm Dương Nhãn, tin tức này tuyệt đối có thể đứng đầu tiêu đề các tờ báo lớn!
(*âm dương nhãn: đôi mắt có khả năng nhìn được cõi âm và cõi dương)
Mạc Trăn không cần nhìn cũng biết A Diêu đang suy nghĩ cái khỉ gì, anh liếc A Diêu một cái, đi ra phòng khách ngồi xuống ghế, “Cô mà truyền tin này ra ngoài khiến tôi lên đầu đề thì cô, chuẩn bị vào bệnh viện số 3 đi.”
A Diêu: “……”
Cô không nghĩ cùng Tiểu Hi trở thành bạn cùng phòng bệnh đâu.
Mạc Trăn ngồi trên ghế rồi mở máy tính ra, A Diêu lanh lẹ đưa mắt nhìn một bên máy nhưng vẫn chậm một bước, anh đã nhập xong mật mã.
“Xí.” Hậm hực ngồi xuống bên cạnh anh, A Diêu đá đá gót chân mình, “Vì vậy, anh thật sự có Âm Dương Nhãn?”
Tay Mạc Trăn đang nhập mật khẩu QQ dừng một chút, anh mím môi sau đó xoay đầu nói với cô: “Không phải tất cả hồn ma nào tôi đều có thể nhìn thấy.”
“Hả?” A Diêu nghiêng đầu nhìn Mạc Trăn, dường như có chút không rõ ý tứ trong lời nói của anh.
Mạc Trăn đưa mắt đi, xóa mật khẩu đang viết dở nhập lại lần nữa, “Tôi chỉ có thể nhìn thấy hồn của những người chết yểu.”
Lúc năm tuổi, Mạc Trăn lần đầu tiên nhìn thấy hồn ma, nhưng đó không phải là người, mà là hồn của một con mèo nhỏ. Mèo con trông rất gầy, có vẻ là mèo đi lạc, trên bụng khô quắt có một vết thương dữ tợn.
Là bị chó hoang cắn.
Mèo con chỉ kêu meo meo trước cửa Mạc Trăn liên tiếp ba ngày, anh cũng sốt cao ba ngày. Chờ cho đến khi anh hạ sốt thì mèo con đã biến mất, nhưng từ đó trở đi anh thường xuyên nhìn thấy cô hồn dã quỷ (những hồn ma, quỷ lang thang cô độc không có nơi trú ngụ). Cũng may là bọn họ không ác ý gì, chỉ khóc lóc muốn Mạc Trăn báo thù cho mình.
Mới đầu Mạc Trăn rất khiếp đảm và sợ hãi. Nhưng anh dần dần phát hiện, những con quỷ đều biến mất theo thời gian mà không biết vì nguyên nhân gì.
Vì thế Mạc Trăn học được cách bình tĩnh, bình tĩnh chờ họ tự biến mất.
Chuyện này anh chưa từng nhắc tới với người trong nhà, bởi vì anh biết có nói cũng không ai tin.
Tình trạng này kéo dài cho đến kỳ nghỉ hè năm hai tiểu học (tương tự lớp 7 ở VN).
Năm ấy bà ngoại nói muốn mang Mạc Trăn lên núi ở quê tránh nóng, cha mẹ anh không nghi ngờ gì cả, yên tâm giao anh cho bà. Bà ngoại đúng là mang Mạc Trăn vào trong núi, nhưng không phải ở quê, càng không phải vì tránh nóng.
Bé Mạc Trăn cõng một cái bao không tương xứng với dáng người của mình, bên trong đều là bài tập hè. Trước ngôi nhà gỗ nhỏ có một người đàn ông tự xưng là thiên sư, trên cái trán nhẵn bóng của ông ta dường như phát ra ánh sáng trắng làm Mạc Trăn cảm thấy có chút chói mắt.
Sau đó anh nghe thấy bà ngoại nói với thiên sư, đứa nhỏ này có thể thấy một ít đồ không nên thấy.
Mạc Trăn ngơ ngác ngẩng đầu nhìn khuôn mặt già nua của bà ngoại, anh không biết bà đã phát hiện từ khi nào. Thiên sư hình như cười một tiếng, môi mỏng hé mở chỉ nói hai chữ, “Oan nghiệt.”
Chuyện sau đó trong trí nhớ của anh rất mơ hồ, nếu nhất định phải nói, thì chỉ có mấy từ mấu chốt —— ve sầu, dưa hấu, sư phụ, còn có quên làm bài tập hè.
Bàn tay Mạc Trăn đặt trên bàn phím rốt cuộc cũng nhập xong mật mã, ấn vào nút đăng nhập.
A Diêu vẫn luôn cúi đầu nhìn mũi chân mình, cho đến khi nghe thấy máy tính truyền đến tiếng “tích tích tích” mới nhỏ giọng hỏi: “Ý của anh là, tôi bị người khác hại chết?”
Ngón trỏ Mạc Trăn đặt trên con chuột bỗng dưng dừng lại, mất một lúc lâu mới click mở cái hình đầu đang nhảy lên kia, “Ừ.”
Vì vậy anh đặc biệt quan tâm đến những tin tức gần đây, nếu có xảy ra án mạng, báo chí chắc chắn sẽ đưa tin. Nhưng mà không có, gần đây nhất là nửa tháng, ngay cả tin sự cố có giá trị đều không có dù chỉ một cái.
Trên máy tính hiện lên một khung thoại, một dãy kí tự màu hồng phấn đáng yêu nhảy ra —— Cậu nhỏ! Đô Đô nhớ cậu lắm! Thơm thơm ╭(╯3╰)╮
Mạc Trăn cười nhẹ, sau đó gửi bức ảnh vừa chụp qua. Đầu bên kia máy tính rất nhanh có phản ứng —— Cậu nhỏ! Đô Đô không yêu cậu!! Sao cậu có thể báo đáp như vậy! QAQ
Mạc Trăn lại cười khẽ, A Diêu tò mò ngẩng đầu lên, nhìn lướt qua máy tính, một nick tên là Lam Tinh Linh đang không ngừng gửi tin nhắn cho Mạc Trăn.
Cậu nhỏ à, cậu ăn nhiều đồ vặt rất dễ bị sâu răng đóa! Để Đô Đô tới giúp cậu chia sẻ đi, Đô Đô không sợ sâu răng đâu!
Ngón tay Mạc Trăn đánh lên bàn phím vài cái, tin nhắn đã được gửi đi.
Cậu nhỏ đã qua thời kì sâu răng rùi~ bánh pudding hoa quả ăn rất ngon nha 2333333
A Diêu: “……”
Tam quan của cô lại một lần nữa trở lên điên đảo, Mạc Trăn thế mà lại dùng dấu gợn sóng! Mạc Trăn thế mà lại 2333333333! Quan trọng nhất chính là, tên QQ của Mạc Trăn là Cách! Cách! Vu!
# thế giới này còn có thể tốt sao #
Tính cách Mạc thiên vương thật sự quá muôn màu đa dạng, nhất định là trường hợp điển hình của bệnh tâm thần phân liệt.
…… Đây quả là một tin hot nhá.
Đập đập cằm lên bàn, A Diêu nhìn không chớp mắt vào màn hình, “Lam Tinh Linh là cháu gái của anh?”
“Ừ.” Mạc Trăn ngắn gọn mà ư hử một tiếng, lại gửi mấy tấm ảnh quà vặt đi. A Diêu cảm thấy Mạc Trăn không thể trẻ trâu hơn được nữa, vậy mà đi khoe đồ ăn với cháu gái mình, “Cô bé mấy tuổi rồi?” Kỳ thật cô càng muốn hỏi ‘anh mấy tuổi?’ hơn.
“Bảy tuổi.”
“Bảy tuổi đã biết lên mạng?” A Diêu kinh ngạc, bảy tuổi đã học xong đánh vần rồi hử? Mạc Trăn nghe vậy quay đầu, cười như không cười nhìn A Diêu, “Quỷ còn biết lên mạng, vì sao nó lại không thể?”
A Diêu: “……”
Cảm thấy đề tài lại tiếp tục đi vào khu vực nguy hiểm, A Diêu thức thời chuồn sang một bên. Mạc Trăn vẫn cùng Đô Đô nói chuyện phiếm, tiếng gõ bàn phím thanh thúy vang vọng khắp phòng khách.
Mãi cho đến khi mẹ Đô Đô thúc giục cô bé đi ngủ, Đô Đô mới lưu luyến gửi cho Mạc Trăn biểu tượng hôn hôn, rửa mặt đi ngủ.
Nhìn cái hình đầu Lam Tinh Linh chuyển sang màu xám, Mạc Trăn liếc mắt ngó A Diêu ngồi ở đầu bên kia sofa. A Diêu hiếm khi có dịp yên tĩnh, chỉ lẳng lặng ngồi im một chỗ lại diệu kỳ làm Mạc Trăn cảm thấy lòng nghẹn muốn chết.
“Cô có muốn báo thù không?” Bất chợt bật ra một câu hỏi làm A Diêu có chút giật mình mà ngẩng đầu lên. Đôi mắt Mạc Trăn đen nhánh, dường như có một vết mực nước ở bên trong loang ra, ấm áp lại mang theo quyết đoán kinh người.
Cô đơn không chỉ có mình.
A Diêu không nói gì, chỉ lắc lắc đầu.
“Nếu không muốn báo thù, quá khứ trước kia đều không quan trọng.”
Đồng tử Mạc Trăn vẫn không hiện lên hình bóng mình, nhưng khóe miệng A Diêu tựa như bị lôi kéo mà giơ lên, “Anh đang lo lắng cho tôi?”
“Rất rõ ràng là không phải.” Mạc Trăn cúi đầu nhìn máy tính, con chuột không mục đích chạy lung tung trên bàn.
Động tác này không khác gì che dấu. Cô nhếch khóe miệng muốn bay đến chỗ Mạc Trăn, lại bị ánh mắt sắt bén của đối phương ngăn lại.
“Vèo”, A Diêu lùi ra cho có lệ. Thấy A Diêu bay xa, Mạc Trăn tìm kiếm trên QQ, click vào một người có tên “Thần Côn”.
“Sư phụ, người đã trở lại chưa? Có chút việc nhờ người giúp đỡ.”