Fan trên Weibo bị khơi mào nhiệt huyết, hăng hái chiến đấu tắm máu, máu tất nhiên là máu của kẻ thù. Lại có người hiểu chuyện đăng một tấm ảnh chụp Mạc Trăn ở công viên trò chơi, góc độ xảo quyệt vô cùng, đem sườn mặt cô đơn lại bối rối kia thể hiện tâm trạng tuyệt vọng của Mạc Trăn cực kỳ hoàn mỹ.
Không thể nghi ngờ đây là đang sát muối lên miệng vết thương, cắt tim khoét thịt người hâm mộ, cách màn hình có thể nghe thấy âm thanh hút khí lạnh của vô số thiếu nữ. Cái gọi là càng ngược càng hăng, bị ngược khóc các fans như được cắn thuốc, eo không mỏi chân không đau, một hơi lên bảy lầu cũng không có vấn đề gì!
Bởi vì lực lượng hai bên địch ta cách quá xa, trận đại chiến này bắt đầu không bao lâu, Tống Nghê và bạn trai mới của cô ta đến xác cũng chả còn. À, nhân tiện nhắc tới, bạn trai mới kia không nổi tiếng lắm, ngay trận chiến đầu tiên đã bị fan lột da, là một người mẫu mới ký hợp đồng với một tạp chí nào đó.
Toàn bộ cuộc chiến Mạc Trăn đều vây xem, trên thực tế anh tới công viên trò chơi…… thực sự không có nửa xu quan hệ với Tống Nghê. Khi thấy có fan nói “Tống Nghê, cô có biết tôi hâm mộ cô bao nhiêu không, vậy mà cô lại dám đi bắt cá hai tay”, anh đúng là dở khóc dở cười.
Nhưng bị đồn như vậy, rất không phù hợp với phong cách cao quý và lạnh lùng của Mạc thiên vương.
Vì thế Mạc Trăn cạch cạch nhập vào Weibo.
Tôi không biết tin đồn bắt đầu như thế nào, nhưng tôi và Tống Nghê không phải quan hệ bạn trai bạn gái, chưa bao giờ. Tôi tới công viên giải trí chỉ là đúng lúc sinh nhật tôi, đúng lúc tôi có nửa ngày nghỉ, đúng lúc tôi đi ngang qua đó, không còn nguyên nhân khác. Tôi xin trân thành lấy Weibo chúc phúc cho Tống Nghê với bạn trai cô ấy, trăm năm hạnh phúc.
Weibo này vừa đăng lên đã bị fan điên cuồng đăng lại, có người tán thưởng Mạc Trăn văn chương lai láng, có người bắt chước anh cùng chúc trăm năm hạnh phúc, lại càng có nhiều người thuận theo thổ lộ với Mạc Trăn.
Mạc Trăn mới lật hai trang bình luận, điện thoại đã ong ong rung lên như làm chấn động cả cái bàn.
Cúi đầu liếc màn hình đang phát sáng, Mạc Trăn nhận điện thoại ‘alo’ một tiếng, “ Đường Cường, có chuyện gì à?”
“Vừa rồi tôi thấy Weibo nói Tống Nghê ngoại tình, cậu ngàn vạn lần đừng kích động nha Mạc thiên vương.”
Mạc Trăn nhìn bài mình vừa đăng lên Weibo, thản nhiên nói: “Tôi không kích động, tôi còn lên Weibo chúc họ trăm năm hạnh phúc.”
Đường Cường: “……”
Anh ta khóc lóc đi xem bài viết của Mạc Trăn.
Bài kia chính là lý do thoái thác mình với Tống Nghê trong sạch, dường như đã nghĩ sẵn ngàn vạn lần trong đầu, cẩn thận, tình cảm chân thành.
Được rồi, tuy anh với Tống Nghê thực sự trong sạch, nhưng đây không phải kết quả công ty muốn. Làm một người nghệ sĩ, lại đối nghịch với công ty quản lý của mình, chắc chắn là một việc tốn công vô ích.
“Có tin gì tôi sẽ liên lạc lại với cậu.” Đường Cường yếu ớt nói mấy chữ này, rất có ý nghĩ cuộc sống không còn gì luyến tiếc. Mạc Trăn lại hoàn toàn không để trong lòng, dù sao anh đã sớm nghĩ xong rồi, đàm phán được thì tiếp tục hợp tác, đàm phán thất bại thì giang hồ tái kiến.
Mạc Trăn anh cứ cho là rời khỏi Khải Hoàng, thì vẫn là Mạc Trăn.
Vừa mới cúp điện thoại của Đường Cường, trên màn hình lại sáng lên tên Hướng Vân Trạch.
Ấn nút trò chuyện, tiếng alo bên miệng anh còn chưa kịp thốt ra, giọng Hướng Vân Trạch từ ống nghe truyền tới, “Mạc thiên vương, sinh nhật vui vẻ, chúc mừng cậu chính thức vào hàng ngũ trai già.”
Mạc Trăn giơ khóe miệng, “Tớ nhớ rõ chúng ta cùng năm, hơn nữa cậu còn sinh trước tớ nửa năm lận.”
“Tớ và cậu không giống nhau, minh tinh theo tuổi tác tăng dần sẽ rớt fan, mà học giả lại càng có nội hàm.”
“…… Tớ cảm thấy cậu đồng thời sỉ nhục hai chức nghiệp minh tinh và học giả.”
“Còn một câu nữa. Nếu cậu không tìm thấy người cùng cậu tới công viên trò chơi, tớ sẽ cố gắng làm bạn đồng hành.”
“Tạm biệt!” Mạc Trăn cúp điện thoại, ném lên đầu giường. Không tới ba giây, anh lại nhặt điện thoại lên gọi tới. Lần này chưa cho đối phương cơ hội mở miệng, anh đã giành nói trước: “Cô bé nhà họ Lê đã tỉnh chưa?”
Từ sau lần trước nói chuyện điện thoại với Hướng Vân Trạch, bọn họ vẫn chưa liên lạc lại với nhau. Mỗi người đều có việc riêng của mình, mà quan hệ của họ cũng không cần phải liên lạc thường xuyên để tăng sự gắn bó.
Nhưng chuyện nhà họ Lê, anh vẫn luôn để trong lòng. Tuy Hướng Vân Trạch không chủ động nhắc tới, anh vẫn không kìm được hỏi nhiều một câu.
“Còn chưa.” Quả nhiên cứ nhắc tới cô gái họ Lê, thái độ Hướng Vân Trạch sẽ quay ngoắt một trăm tám mươi độ, “Nhưng bác sĩ bảo bọn tớ đừng từ bỏ hy vọng, ông ta nói có người bệnh ngủ say ba năm, cuối cùng cũng tỉnh lại.”
Mạc Trăn giật khóe miệng, nếu cô ấy ba năm sau vẫn không tỉnh thì sao? Cậu vẫn chờ cô ý hả?
Những lời này không hỏi ra, anh mím môi, nói với điện thoại: “Cô ấy còn trẻ, nhất định sẽ không có việc gì.”
“Ừ……” Hướng Vân Trạch im lặng một lát, mới nói, “Vốn hôm nay muốn mời cậu đi ăn, nhưng lúc chiều bệnh tình cô ấy đột nhiên có biến hóa, cho nên mới chậm trễ tới bây giờ.”
Mày Mạc Trăn giựt giựt, “Bây giờ thế nào rồi?”
“Đã ổn định, nếu không tớ cũng chả có tâm tình gọi cho cậu.”
“……”
# quá thành thật #
Lại cúp điện thoại lần nữa, Mạc Trăn gối tay nằm trên giường lớn, mới thấy A Diêu lấy một loại tư thế song song, cùng anh mặt đối mặt, bay bổng giữa không trung.
Tóc của cô thậm chí quét lên mặt anh.
Mạc Trăn: “……”
“Bạn của bạn anh còn chưa tỉnh à?” Câu này từ trong miệng A Diêu thốt ra, Mạc Trăn chỉ chú ý tới cái miệng nhỏ nhắn lúc đóng lúc mở của cô.
Dời ánh mắt đi, Mạc Trăn lật mình bên phía cửa sổ, “Cô có thuốc?”
“……” A Diêu nghẹn lời, đứng thẳng người dậy, lại bay tới bên cửa sổ, “Anh cái người này thật không thú vị.”
Mạc Trăn ngẩng đầu liếc A Diêu, hơi mỉm cười với cô, “Người không thú vị như tôi hiện đang buồn ngủ, cô có thể đi ra ngoài.”
A Diêu quyệt miệng, nói thầm: “Nhìn một tý cũng không mất miếng thịt nào.”
A Diêu cười hì hì, “Tôi nói ngủ ngon, Mạc tiên sinh.”
Ngày 25 tháng 7, vẫn là một ngày nắng đẹp. Đúng 6 giờ, cuộc gọi đánh thức của Đường Cường vang lên. Mạc Trăn vẫn còn đang mơ mơ màng màng, nhận điện thoại rồi mơ hồ nói alo, trong giọng nói còn mang theo vẻ ngái ngủ.
“Mạc thiên vương, hôm nay không cần tới studio, đến 9 giờ thì tới công ty một chuyến.”
Đường Cường nói xong, Mạc Trăn im lặng thật lâu, mới dùng chất giọng gợi cảm biếng nhác hỏi: “Hiện tại là mấy giờ?”
“6 giờ.”
“Mấy giờ đến công ty?”
“9 giờ.”
“Tôi muốn đổi người đại diện.”
Đường Cường: “……”
Mạc Trăn sau khi treo điện thoại Đường Cường tiếp tục lăn ra ngủ, đến bảy rưỡi lại bị A Diêu gọi dậy. Bực bội ngồi trên giường, Mạc Trăn xoa xoa đầu tóc đen lộn xộn.
Lúc ra cửa là 8 giờ, Mạc Trăn luôn căn chuẩn thời gian để chuẩn bị.
“Sao hôm nay không đến studio vậy?” A Diêu ngồi trên ghế phụ, đây là lần đầu tiên cô tới công ty Mạc Trăn, cảm xúc khó tránh khỏi có chút sục sôi, tuy cô cũng không biết cô sục sôi cái gì.
“Không biết.” Mạc Trăn tuy nói như vậy, nhưng trong lòng anh đã loáng thoáng đoán được một ít.
Gặp phải giờ cao điểm đi làm, xe bị tắc ở hai ngã tư đường. Hên là hôm nay anh lái Land Rover ít khi dùng, nếu không ở chỗ này bị người khác nhận ra, dù muốn chạy cũng chẳng có chỗ trốn.
Tòa nhà Khải Hoàng được xây dựng ở trung tâm thành phố, thường xuyên có fan đến đây truy xét, đến kỳ nghỉ đông và nghỉ hè trước cửa công ty càng nhiều người, nghiễm nhiên có tiềm năng để đuổi kịp các điểm du lịch lớn.
Đẩy đẩy kính râm trên mặt, Mạc Trăn giả bộ mình là nhân viên công tác, chạy xe vào tầng hầm tới bãi đậu xe của nhân viên. Khi đi đến cửa, không ít fan nằm vùng nhìn theo Land Rover đánh giá, nhưng nhìn đã lâu vẫn không phát hiện ra manh mối gì thì không nhìn nữa, tiếp tục dán mắt vào cánh cửa.
Sau khi dừng xe, Mạc Trăn đi vào thang máy ở tầng một, ấn vào số 36.
Trên đường thang máy đi lên, không ngừng có người ra vào thang máy. Trong số đó có nhân viên công tác, cũng có nghệ sĩ của công ty. A Diêu nhìn người tới người đi, phát hiện bọn họ khi thấy Mạc Trăn sẽ chủ động chào hỏi, có không ít người cố gắng che dấu kích động trong mắt mình.
Tuy cùng công ty, nhưng không phải lúc nào cũng gặp được Mạc Trăn ở đây.
Càng lên cao, người trong thang máy càng ít. Khi đến tầng 36, chỉ còn lại một mình Mạc Trăn.
Tầng 36 là văn phòng của Đường Cường, phòng nghỉ Mạc Trăn cũng ở tầng này.
“Đinh” một tiếng, cánh cửa bóng loáng chậm rãi đẩy ra hai bên trái phải, Mạc Trăn bước ra thang máy, nhìn thoáng qua hành lang rồi xoay người đi bên trái
A Diêu nhìn hành lang dài, hưng phấn đánh giá khắp nơi. Văn phòng Đường Cường ở trên cùng, A Diêu thấy xa xa phía trước hình như là một đại sảnh. Ánh nắng vàng từ cửa sổ sát đất chiếm toàn bộ mặt tường chiếu vào, cả đại sảnh đều rực rỡ lấp lánh.
Đại sảnh hình như có người, trên sàn nhà mơ hồ có thể thấy hai bóng dáng, có tiếng con gái nói chuyện với nhau từ phía cuối truyền đến, decibel quá nhỏ nghe không rõ lắm.
Bước chân Mạc Trăn rất nhẹ, khi đi trên đường không phát ra âm thanh tựa như mèo. A Diêu bay giữa không trung, càng không có động tĩnh gì. Người ở đại sảnh không phát hiện có người tới, vẫn tiếp tục buôn chuyện với nhau, ngay cả âm điệu cũng cao lên mấy nốt.
“Nếu sớm biết Mạc thiên vương một mình tới công viên, tớ sẽ nhất định lấy hết can đảm hẹn với anh ấy!”
“Thôi đi, cậu có số điện thoại anh ấy không?”
“Hê hê, lần trước nhân lúc Đường Đổng không ở đây, tớ đã lẻn vào phòng anh ta trộm copy một phần thông tin nội bộ của công ty.”
“FML! Bị phát hiện thì cậu chết chắc!…… số điện thoại anh ấy là bao nhiêu?”
“……”
Mạc Trăn nghe cuộc đối thoại của các cô không sót chữ nào vào lỗ tai, dưới chân cũng không có nửa điểm chần chờ.
“So với cái này, đêm qua Tống Nghê tự tìm đường chết mới càng phấn khích!”
“Hi hi hi hi cái này tớ cũng thấy! Tớ còn vì thảo phạt đại quân* góp một phần sức lực đấy!”
(*đem quân đi đánh dẹp)
“Ha ha ha ha me too!”
Tiếng cười thiếu nữ như chuông bạc dưới sự phụ trợ của ánh nắng càng thêm cuốn hút, Mạc Trăn tắm trong ánh dương sớm cùng với tiếng cười xuất hiện ở đại sảnh.
Tiếng cười như chuông bạc đột nhiên im bặt.
Ánh mặt trời phảng phất còn đọng lại, giữa trời và đất ngay tức khắc chỉ còn hai chữ.