Chào Buổi Sáng, U Linh Tiểu Thư

Chương 76: Nam thần mang tôi bay (4)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Tiểu Anhh

Trần Thanh Dương đã từng ảo tưởng rất nhiều lần về cảnh tượng được gặp mặt Mạc Trăn, cô cho rằng cô sẽ huơ tay múa chân, cô cho rằng cô sẽ hét lên chói tai, cô cho rằng cô sẽ như sói đói vồ mồi nhào qua cường hôn anh.

Nhưng, khi nam thần thật sự đứng trước mặt mình rồi, cô mới phát hiện cô lại khẩn trương đến độ ngay cả lời nói còn không thốt ra được.

Có lẽ là bởi vì nghỉ phép ở nhà, Mạc Trăn chỉ mặc một bộ quần áo ở nhà kiểu dáng đơn giản, tóc có hơi chút tán loạn, cả người nhìn qua có vẻ bình dị hơn so với khi đứng trước màn ảnh, nhưng lại vẫn khí phách bừng bừng. Trần Thanh Dương tin dù anh cứ như vậy đi ra ngoài chợ mua đồ ăn cũng có thể hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của mọi người.

Cô đứng đực ra nhìn người trước mặt, nghẹn đủ một hơi, cuối cùng cũng cắn răng nói: "Chào, chào nam thần, em là Hương Ba!"

Mạc Trăn: "..."

Trần Thanh Dương: "..."

Cứu mạng a, cô không muốn sống nữa! QAQ

"Em, em là Trần Thanh Dương!" Mặt Trần Thanh Dương căng đến đỏ bừng, dường như một giây kế tiếp sẽ nghẹt thở mà chết.

Mạc Trăn hơi gật đầu với cô, cái gật đầu tự nhiên lại xa cách này khiến chóp mũi Trần Thanh Dương có chút ê ẩm. Cho dù đang đứng trước cửa nhà anh, anh vẫn là một siêu sao Thiên vương, mà cô, trước mặt anh vĩnh viễn chỉ là một người hâm mộ nhỏ nhoi.

"Anh Vân Trạch, Hương Ba, hai người đừng đứng ở ngoài nữa, vào rồi hẵng nói." Lê Nhan kéo tay Mạc Trăn, nghiêng người nhường một con đường cho bọn họ.

Hướng Vân Trạch vô tình hay cố ý nhìn hai bàn tay nắm lấy nhau của bọn họ, kéo Trần Thanh Dương vào nhà. Lê Nhan theo sau hai người vào phòng khách, rót cho họ mỗi người một ly nước, Mạc Trăn đóng kín cửa, rồi sải bước tới ngồi bên cạnh cô.

Trần Thanh Dương vẫn còn chút khẩn trương, dù gì thì đây là nhà của Mạc Thiên Vương đấy! Cô cảm thấy mình như đang nằm mơ vậy, cả người đều lâng lâng.

Bốn người đều không nói gì, trong phòng khách im lặng đến quỷ dị. Lê Nhan ngó một nam một nữ ngồi đối diện, rốt cuộc không nhịn được tò mò hỏi: "Anh Vân Trạch, sao hai người lại đến cùng nhau?"

Hướng Vân Trạch mỉm cười với cô, dùng giọng nói hòa nhã trước sau như một hỏi: "Nhan Nhan, gần đây có khỏe không? Công việc mới không vất vả chứ?"

Giọng nói thân mật này khiến Lê Nhan hơi hoảng hốt: "Tốt lắm ạ, không vất vả chút nào đâu, gần đây Trăn Trăn không nhận bộ phim nào, em cũng ở nhà suốt."

Cô hoàn toàn không nhận ra vấn đề của mình cứ như vậy bị Hướng Vân Trạch nhẹ nhàng tránh được, càng không nhận ra khi mình nói hai chữ "Trăn Trăn" đã làm cho thần kinh hai người đối diện đều bị kích thích.

Chỉ có Mạc Trăn vẻ mặt bình thường ngồi yên trên ghế, lạnh nhạt nhìn Hướng Vân Trạch.

Hướng Vân Trạch giống như không phát hiện ra ánh mắt anh, tiếp tục nói chuyện với Lê Nhan: "Anh thấy ảnh em trong tạp chí rồi, ảnh chụp đẹp lắm, em có nghĩ tới phát triển ở phương diện này không?"

"Không." Trả lời vấn đề này lại là Mạc Trăn.

Hướng Vân Trạch nghiêng đầu liếc xéo anh: "Tớ không hỏi cậu."

Mạc Trăn nghiêng về phía trước, ngồi ngay ngắn người lại: "Bây giờ tớ là người giám hộ của cô ấy."

Hướng Vân Trạch: "..."

Lê Nhan: "..."

Vẫn luôn trong trạng thái đi vào cõi thần tiên, Trần Thanh Dương nghe thấy hai chữ "tạp chí" thì theo bản năng nhìn lên cổ Lê Nhan. Lê Nhan mặc một cái áo dệt kim cổ tròn màu hồng, toàn bộ cổ đều lộ ra ngoài, Trần Thanh Dương tinh tường nhìn thấy mấy "quả dâu" trên đó.

Nhìn chất lượng, còn là hàng tươi mới.

Cô cảm thấy mình lại phát điên rồi!

Phát hiện ra động tĩnh của người bên cạnh, Hướng Vân Trạch cúi đầu liếc cô một cái, sau đó thuận theo mắt cô nhìn về phía cổ Lê Nhan. Con người hơi co rút, từ lúc Lê Nhan xuất hiện ở cửa anh đã nhìn thấy những vết này trên cổ cô rồi.

Cho nên anh mới tức giận như vậy.

Anh đợi cô nhiều năm như thế, nhưng cái thằng này ngay cả kết hôn cũng không đợi được đã vội vã ăn cô vào bụng, nếu anh mà đem chuyện này nói cho các sư huynh của cô biết, đừng bảo mặt trời mọc ngày mai, sợ rằng đến cả mặt trời lặn hôm nay Mạc Thiên Vương cũng không thấy được.

Đột nhiên Mạc Trăn đứng dậy, bước tới trước người Lê Nhan, chặn lại tầm mắt Hướng Vân Trạch.

Hướng Vân Trạch nâng mắt lên, cười lạnh một tiếng, cũng đứng dậy khỏi ghế.

Đáy lòng Lê Nhan nhất thời lộp bộp một tiếng, nếu nói chỉ số EQ của cô thấp lúc nào cũng không phát giác ra biến hóa của không khí chung quanh, nhưng có một loại không khí, so với đại đa số người thì cô nhạy bén hơn nhiều.

Đó chính là không khí đánh nhau.

Hai người kia mà cứ mặt đối mặt thêm nữa, tuyệt đối có thể lập tức xông vào đánh nhau ngay.

Tầm mắt Trần Thanh Dương cơ bản vẫn luôn dính trên người Mạc Trăn, giờ thấy anh đứng lên, cũng ngước đầu lên theo, còn không quên cảm thán trong lòng một câu mẹ ơi, ánh mắt nam thần thật là sắc bén! Đẹp trai thấy mồ luôn!

Lê Nhan thấy dáng điệu kia của cô thì mất hết hy vọng, xem ra bây giờ chỉ có cô mới có thể cứu vãn được cục diện này. Nhanh nhẹn nhảy khỏi ghế, Lê Nhan kéo cánh tay Mạc Trăn hơi hướng về phía Trần Thanh Dương: "Trăn Trăn, giới thiệu với anh một chút, đây là chị em tốt nhất của em, cô ấy là super fan của anh đó!"

Ánh mắt Mạc Trăn cuối cùng cũng dời khỏi Hướng Vân Trạch, nhìn về phía Trần Thanh Dương. Trần Thanh Dương thấy nam thần nhìn về phía mình, cũng mau chóng đứng lên: "Mạc Thiên Vương, mỗi một buổi biểu diễn của anh em đều đi xem đó!" Chỉ có điều mỗi lần đều không giành được vé, chỉ có thể ngồi ở bên ngoài. Mà khoảng cách giống như bây giờ, dù có nằm mơ cô cũng không dám nghĩ! Thậm chí cô còn có thể đếm rõ mắt nam thần có bao nhiêu cái lông mi!

"Đúng đúng! Hương Ba cậu thích chứ! Hương Ba, thấy nam thần có "phởn" không! Còn có thể sờ nữa nhá!"

Mạc Trăn: "..."

Anh có thể tùy tiện cho người ta sờ à!

Trần Thanh Dương lại rất kích động: "Em có thể ôm anh một chút không Mạc Thiên Vương?"

Mạc Trăn mím môi, yêu cầu này đối với nghệ sĩ không tính là quá phận, hơn nữa đối phương còn là bạn thân của Lê Nhan, anh chủ động đi lên phía trước, ôm cô một cái mang tính tượng trưng.

Sau đó Trần Thanh Dương... cứ thế ngã thẳng trên sofa.

Những người còn lại: "..."

Lê Nhan lo lắng nuốt nước miếng: "Cậu ấy sẽ không bởi vì kích động quá độ mà chết đột ngột chứ?"

Hướng Vân Trạch cúi người xuống, vươn một ngón tay ra thăm dò dưới mũi cô: "Không có vấn đề gì, vẫn còn thở, chắc là bệnh chó dại lại phát tác rồi."

Mạc Trăn & Lê Nhan: "..."

Bị một gián đoạn như vậy, Mạc Trăn cùng Hướng Vân Trạch không thể đánh nhau được nữa, Lê Nhan kéo Trần Thanh Dương từ trên ghế sofa dậy, lôi cô vào phòng bếp chuẩn bị bữa tối: "Hương Ba, tớ có trồng bí đỏ ở trong sân đó, hôm nay tớ vừa hái được hai qủa, buổi tối có thể làm vài món đấy ~ "

"... Cậu xác định là cậu trồng bí đỏ chứ không phải là dưa hấu hay là bí đao chứ?"

Lê Nhan giật giật khóe miệng: "Tớ không có óc chó như thế, cảm ơn."

Trần Thanh Dương cười ha ha: "Tại sao không ra ngoài ăn? Cần mẫn thế này không giống tác phong của cậu."

"Bởi vì tớ hái được hai quả bí đỏ!"

Trần Thanh Dương: "..."

Vậy nên bọn tớ nhất định phải ăn đúng không!

Hai người tranh cãi vào phòng bếp, Hướng Vân Trạch liếc qua người đối diện, ngồi xuống ghế sofa: "Đồ cặn bã."

Mạc Trăn dĩ nhiên biết cậu ta đang chỉ cái gì, chả đếm xỉa mỉm cười, cũng ngồi xuống ghế sofa: "Nhiều năm vậy cậu không có hành động gì, bởi vì cậu biết mình có hành động cũng không có kết quả, chẳng lẽ cậu thật sự cho rằng mình là thánh phụ à?"

Tuy đầu gối trúng một mũi tên, nhưng Hướng Vân Trạch vẫn mặt không đổi sắc nhìn Mạc Trăn: "Nhan Nhan là cháu gái ngoại duy nhất của Giang gia, từ nhỏ đã được các anh cưng, các sư huynh yêu, không bị bất kỳ ủy khuất gì, nếu cậu đã đem em ấy... nếu cậu dám bắt nạt em ấy, mỗi người cho cậu một quyền là có thể đánh chết cậu."

"Tớ sẽ không để cho cô ấy chịu ủy khuất dù chỉ một chút." Mạc Trăn nói xong, lười biếng liếc xéo người đối diện, "Chẳng qua, tiến sĩ Hướng lấy thân phận gì để nói lời này?"

Hướng Vân Trạch cười nhạt: "Không nghe thấy em ấy gọi tớ là anh Vân Trạch à?"

Mạc Trăn hơi sững sờ, sau đó đụng phải ánh mắt của Hướng Vân Trạch, chợt hai người cùng bật cười.

Lê Nhan nghe thấy tiếng cười khẽ của đàn ông truyền tới từ phòng khách, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, tình bạn của đàn ông chịu được khảo nghiệm!

"Đại Lực, cậu phải cẩn thận một chút, gần đây Hướng công tử đang bị bức hôn, anh ta mà cuống lên không biết chừng sẽ come out đấy."

"... Vậy nên?"

"Cậu nghĩ chút đi, anh ta come out thì đối tượng nhất định là Mạc Thiên Vương!"

Lê Nhan: "..."

Nếu không phải trong tay Trần Thanh Dương đang cầm con dao phay, cô nhất định sẽ quất ngã cô ấy.

Cơm nước xong xuôi Trần Thanh Dương theo Hướng Vân Trạch rời đi, sáng sớm ngày mai Mạc Trăn còn phải làm việc, Trần Thanh Dương ngại mặt trơ ở lại. Mạc Trăn rửa bát xong, Lê Nhan đã tắm sạch sẽ ngồi trên giường lên mạng. Từ sau ngày hai người chính thức ở bên nhau, Lê Nhan đã dời từ phòng cho trẻ em đến phòng ngủ chính của Mạc Trăn. Ngoài mang hành lý tới, cô vẫn không quên tấm poster treo trên đầu giường. Phòng ngủ chính của Mạc Trăn cũng dán một tấm poster của anh, chính là một tấm ảnh trong phim, Lê Nhan muốn dán hai cái ở cạnh nhau, nhưng Mạc Trăn không đồng ý.

Anh thật sự không tiếp thụ nổi việc dán một tấm poster bán khỏa thân của mình trong phòng ngủ.

Không có poster Lê Nhan rất không vui, Mạc Trăn khuyên bảo cô, poster thì có gì hay, nếu muốn nhìn lúc nào anh cũng có thể cởi ra cho cô xem, vì thế cô thẳng tay quăng luôn tấm poster đó về phòng cho trẻ em.

Mạc Trăn bước tới mép giường, ôm lấy cô từ phía sau, còn thuận tay gập máy tính lại. Lê Nhan biết đây là lại phải bắt đầu làm loại vận động tiêu thực mỗi ngày sau khi ăn cơm xong, chỉ là sau khi kết thúc lần vận động này cô lại có chút lo lắng.

"Trăn Trăn, anh cứ trực tiếp đi vào như vậy, có thể em sẽ mang thai chứ?" Lê Nhan ngước đầu, nhìn người đang nhắm mắt trên đỉnh đầu. Bất kể là nhìn từ góc độ nào, cái người này đều đẹp đến không tưởng.

Mí mắt Mạc Trăn giật giật, nghiêm túc suy nghĩ một chút, nói: "Có thể."

Lê Nhan: "..."

Khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời xụ xuống, trong giọng nói cũng tràn đầy ủy khuất: "Em không muốn chưa lập gia đình đã làm mẹ đâu. QAQ"

Mạc Trăn nhếch môi mỉm cười, mở mắt ra xoa xoa đầu cô: "A Diêu, chúng ta kết hôn nhé?"

Lê Nhan lập tức mụ mị, nhìn bộ dáng cau mày trầm tư của cô, Mạc Trăn cũng bắt đầu khẩn trương. Cố đè xuống đáy lòng đang hốt hoảng, ánh mắt Mạc Trăn trở nên nguy hiểm, cô dám từ chối nhất định phải chết.

Dưới ánh mắt sáng quắc của Mạc Trăn, môi Lê Nhan cuối cùng cũng giật giật, ngẩng đầu lên nhìn anh: "Trăn Trăn, anh đang cầu hôn em sao?"

"Ừ." Giọng điệu vô cùng trịnh trọng, tựa như đang tuyên thệ vậy.

"Nhưng trong ti vi, cầu hôn đều phải có hoa tươi, nhẫn kim cương, còn có quỳ gối, mà em cái gì cũng không có."

Mạc Trăn nhìn người trong ngực, không nhịn được bật cười: "Hôm nay anh chưa kịp chuẩn bị,  sẽ bổ sung cho em vào ngày khác sau nhé?"

"Ưm..." Lê Nhan nghĩ nghĩ, gật đầu một cái, "Vậy được rồi."

Thấy cô đáp ứng dễ dàng như vậy, Mạc Trăn lại có chút không yên lòng. Sao anh luôn cảm thấy, từ khi A Diêu khôi phục trí nhớ còn ngốc hơn cả trước đây vậy?

Nhưng trong lòng lại mềm đến kì lạ.

Nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cô, Mạc Trăn không nhịn được lại kéo cô vận động một lần.

Một tháng sau, trên mạng lại nghênh đón một trận gió tanh mưa máu, mà người gây ra trận này vẫn là Weibo của một vị Thiên vương họ Mạc.

Nội dung Weibo này chỉ có một icon , nhưng ảnh đính kèm lại là hai quyển sổ đỏ chót.

" # Người khoe giấy kết hôn sẽ bị trời tru đất diệt # "

"Ngồi hóng đơn ly hôn 【 Bái bai 】"

"Đêm nay có muốn lên sân thượng không? Phía khu Tây nam có tổ đoàn, mau mau tới đây."

"Tại sao mị lại tiện tay lướt Weibo chứ, tại sao!!!! Tại sao!!! Khu Đông bắc cầu tổ đoàn!"

"Hôm nay thấy rất nhiều tổ đoàn, còn tưởng rằng là ra trò mới gì TAT, quả nhiên mị thật là ngây thơ TAT. Khu Tây nam đợi mị!"

"Muốn tới sân thượng nhớ phải chiếm chỗ trước nha! Lắm người khó chen được lắm!"

...

Trần Thanh Dương nhìn hai "quả bom"  màu đỏ trên Weibo, khóe miệng nở nụ cười đẫm máu: "Tác giả lên sân thượng, có duyên chúng ta sẽ gặp lại."

Độc giả:...

Hôn lễ của Mạc Trăn và Lê Nhan được tổ chức rất khiêm tốn, không mở tiệc rượu sang trọng, cũng ngăn hết truyền thông phỏng vấn, chỉ mời bạn bè thân thích của hai bên tham gia.

Trần Thanh Dương tất nhiên cũng ở trong nhóm được mời.

Tối hôm đó mặc dù cô muốn lên sân thượng, nhưng sau khi tới mới phát hiện... Mẹ nó, mấy ngày liền cũng không có một chỗ nhỏ cho cô ngồi, cô vẫn nên về nhà ngủ vậy.

Vì muốn ở hôn lễ cướp đi sự nổi bật của cô dâu, Trần Thanh Dương bỏ vốn gốc mua quần áo đi trang điểm, nhưng đến nơi rồi vẫn phát hiện mình thua. Hai người kia đứng chung một chỗ, lại lóa mắt cứ như sao bắc cực vậy, mà quan trọng nhất, là trong mắt nam thần của cô chỉ thấy có mình cô dâu.

Bị một màn này kích thích, cô uống rất nhiều rượu, cuối cùng không biết ai đã đưa cô đi, chỉ là sau khi tỉnh lại, mình đang nằm trong khách sạn.

Trần Thanh Dương lập tức tỉnh rượu, chiếc váy mắc chết người kia không thấy đâu, thay vào đó là bộ đồ ngủ trong khách sạn. Đáng sợ nhất là, trong toilet có tiếng tắm rửa!

Đầu óc Trần Thanh Dương nổ oanh một tiếng, còn chưa phục hồi lại tinh thần từ trong khiếp sợ, cửa phòng tắm đã "cạch cạch" một tiếng, Hướng Vân Trạch từ bên trong đi ra.

Thấy Trần Thanh Dương tỉnh, anh theo bản năng ngẩn người.

Trần Thanh Dương mở to đôi mắt mờ mịt nhìn anh, trong mắt lướt qua rất nhiều cảm xúc, cuối cùng xấu hổ xen lẫn giận giữ mắng anh: "Anh! Cái đồ cặn bã! Biến thái chết tiệt! Anh đã làm gì với tôi?!"

Hướng Vân Trạch nhíu mày, ngồi xuống bên cô: "Chúng ta cũng đã như vậy, em nói chúng ta đã làm gì?"

Đầu óc Trần Thanh Dương lại oanh một tiếng, Hướng Vân Trạch dường như đang nhớ tới cái gì, sán lại gần cô cười nói: "Nhưng mà phải nói lại, em thật đúng là nhiệt tình."

...

Gân xanh trên tay Trần Thanh Dương gồ lên, nắm lấy gối đầu ở phía sau, rồi đánh về phía đầu Hướng Vân Trạch: "Đi chết đi, đi chết đi a! Hôm nay tôi phải vì dân trừ hại!"

Hướng Vân Trạch dễ dàng bắt lấy cái tay cô đập tới, giam ở trên giường, Trần Thanh Dương dùng sức muốn đem tay rút ra, tiếc là khí lực đối phương quá lớn, mình căn bản giãy không ra: "Buông tay ra khốn kiếp, anh làm đau tôi rồi đấy!"

Hướng Vân Trạch nghe vậy thoáng thả nhẹ lực đạo, đôi mắt đen giống như là có thể đầu độc người ta chuyên chú nhìn Trần Thanh Dương: "Anh chỉ làm loại chuyện này với người mình thích."

Trần Thanh Dương sửng sốt một chút, sau đó dùng một cái tay khác túm lấy gối đánh lên đầu anh: "Nói cứ như tôi là người rất tùy tiện vậy ấy, tôi cũng chỉ làm loại chuyện này với người mình thích."

Hướng Vân Trạch cười tránh thoát cái gối, nhìn cô: "Nếu chúng ta đều muốn cho người mình thích, không bằng đến với nhau luôn đi."

Động tác tay của Trần Thanh Dương nhất thời cứng đờ, bọn họ đều đã như vậy, chỉ có thể đến với nhau thôi! Đang lúc cô chuẩn bị đáp ứng, Hướng Vân Trạch đột nhiên phá lên cười: "Xin lỗi, tôi vốn dĩ muốn nói như vậy, nhưng chúng ta cái gì cũng chưa làm."

Trần Thanh Dương: "..."

"Quần áo là nhân viên phục vụ khách sạn thay giúp cô, cô ói lên người tôi, tôi mới đi tắm."

Trần Thanh Dương: "..."

Cô sớm nên nghĩ tới! Dựa theo tình tiết của tiểu thuyết, đây mới là phát triển bình thường!

Nhưng... cô hung ác lườm Hướng Vân Trạch, đột nhiên uốn gối, đá trúng chỗ hiểm của anh. Ngay lập tức sắc mặt Hướng Vân Trạch đều thay đổi.

Trần Thanh Dương hài lòng, cho anh trêu cợt bà này! Một chiêu này là Đại Lực tự mình dạy cô đấy!

Hướng Vân Trạch nhìn con nhóc đang đắc ý, cắn răng nói: "Làm tôi bị thương, tương lai khóc vẫn em."

Trần Thanh Dương: "..."

Mẹ kiếp, có tin tôi lại cho anh một cước nữa không!

Bên kia, bận rộn cả một ngày Lê Nhan đã mệt đến phờ người nằm bẹp trên giường. Mạc Trăn lay lay bả vai cô, dịu giọng nói: "A Diêu, tắm đi rồi ngủ tiếp."

"Ưm, không muốn... "

Mạc Trăn chớp chớp mắt: "Nếu không anh giúp em tắm?"

"... Vâng."

Vâng? Mắt Mạc Trăn trầm xuống, nếu đối phương đã hào phóng như vậy, anh có thể không buông ra sao? Đang chuẩn bị ôm người lên, Phiêu Phiêu lại đột nhiên hiện ra ở giữa không trung: "Mạc Thiên Vương, mèo con, tân hôn vui vẻ!"

Mạc Trăn: "..."

Cô đi thì tôi càng vui vẻ.

Giống như nhìn thấu tâm tư của anh, Phiêu Phiêu bĩu môi: "Tôi tới đây để chào từ biệt, nếu hai người đã tu thành chính quả, tôi cũng công đức viên mãn rồi, bây giờ tôi muốn đi đầu thai."

"Đầu thai?" Lê Nhan cuối cùng cũng ngồi dậy, "Phiêu Phiêu chị phải đi đâu đầu thai?"

"Thường đại sư giúp chị tìm người nhà!"

Đợi chút, Thường đại sư? "Thường Tâm?"

Phiêu Phiêu suy sụp, toi đời, lỡ miệng rồi.

Mạc Trăn nhăn mày nhìn cô ấy: "Rốt cuộc là chuyện như thế nào? Chuyện này cùng sư phụ có quan hệ gì?" Hôn lễ hôm nay sư phụ cũng không tới, chỉ nhờ người đưa tới một phần quà tặng.

Phiêu Phiêu thở dài: "Trước kia suýt chút nữa tôi bị quỷ sai đánh tới hồn phi phách tán, là Thường đại sư cứu tôi, ông ta nói chỉ cần tôi giúp bọn anh tu thành chính quả, là có thể giúp tôi đầu thai chuyển thế."

Lê Nhan nghiêng đầu: "Tại sao quỷ sai muốn bắt chị?"

"Ờm, bởi vì chị phạm vào chút chuyện." Kiếp trước cô bị vị hôn phu của mình tự tay hại chết, vốn là muốn đi tìm anh ta cùng tiểu tam báo thù, kết quả báo thù được một nửa đã dẫn quỷ sai tới.

Thấy Lê Nhan còn muốn tiếp tục hỏi, Phiêu Phiêu vội vàng nói: "Thời gian không còn kịp rồi, chị không đi nữa sẽ lỡ mất, tạm biệt!"

Còn chưa nói hết câu, Phiêu Phiêu đã không có ở đây. Mặc dù biết đầu thai là chuyện tốt, nhưng trong lòng Lê Nhan vẫn có chút khó chịu. Mạc Trăn thấy cô nhíu mi, đi lên nâng cằm cô: "A Diêu, em thích con trai hay con gái?"

Lê Nhan: "..."

Cô vẫn trẻ tuổi như vậy, cô cũng không muốn đâu. QAQ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.