Hôm ấy, nhà họ Dung đón một vị khách không mời mà đến, không phải ai khác mà chính là vị tiên cô có chút danh tiếng trên phố Tiên Bà, thím Thường.
Tiên cô, cái nghề chiêu hồn đuổi quỷ, giúp đỡ những người cõi âm, gọi dễ nghe một chút là Tiên cô, nhưng đa số mọi người đều phỉ nhổ gọi bằng cái danh bà đồng, cùng một loại với thần côn*.
*Nguyên gốc là 神棍 [shéngùn], chỉ những người giả danh ma quỷ để lừa bịp mọi người (Trích nguồn Baidu)
Với hoàn cảnh hiện tại của Dung Phỉ, thím Thường có thể tìm đến nhà họ thì hẳn họ phải vui mừng mới đúng, nhưng nghiệt ở chỗ, thím Thường không tới giúp đỡ, mà tới làm mai, nói đúng hơn là làm mai cho người cõi âm.
Ba mẹ Dung vừa nghe rõ ý đồ, sắc mặt đã đen thui, chỉ thiếu nước cầm chổi quét bà ta ra khỏi nhà.
“Thím Thường, Dung Chính tôi không cầm chổi quét bà ra cửa xem như tôi tốt tính lắm rồi!” Ba Dung ghì chân dập tắt điếu thuốc vừa hút được hai hơi, tức đến nhăn mặt: “Hai nhà chúng ta không có thâm thù đại hận gì, sao bà phải hại con gái tôi như thế?”
“Ông chủ Dung đừng nóng mà.” Thím Thường nhìn khuôn mặt đỏ bừng, nổi cả gân xanh của ba Dung, vội đứng dậy: “Chuyện này không phải ý của tôi, là, là thứ đó nhớ thương Dung Phỉ, báo mộng nhờ tôi giúp đỡ tới cầu hôn Dung Phỉ, sính lễ cũng là tỉnh dậy thấy đặt sẵn ở đầu giường, mấy thứ vàng bạc, trang sức này vừa nhìn đã biết là đồ cổ, như cái vòng này này, mặt trong còn khắc ngày tháng, đây chính là đồ thời dân quốc, cả cái đống này không ít tiền đâu, dù ông có bán tôi đi cũng không bằng được một phần của mấy thứ này…”
Thím Thường còn chưa nói hết lời đã bị mẹ Dung cắt ngang, giọng của mẹ Dung không lớn nhưng thái độ lại rất kiên quyết: “Thím Thường đem hết mấy thứ này về đi, nhà chúng tôi không chấp nhận chuyện này.”
Thím Thường ra vẻ khó xử, sắc mặt cũng không dễ chịu, có ai gặp phải chuyện xúi quẩy cỡ này mà sắc mặt tốt nổi đâu.
“Ông chủ Dung, thím Dung, chúng ta đều là bà con chung phố với nhau, không nói mấy lời quanh co lòng vòng nữa, thứ đó nói nó đã nhắm trúng con gái của các người rồi, dù các người không đồng ý, cả đời này Dung Phỉ cũng đừng hòng lập gia đình.” Thím Thường có chút đồng tình nhìn sắc mặt hoảng hốt, ấn đường đen kịt của Dung Phỉ, thở dài: “Có phải gần đây Dung Phỉ hay gặp mấy thứ không sạch sẽ không? Tuy hai nhà chúng ta không quen biết gì nhiều, nhưng dù gì tôi cũng nhìn Dung Phỉ lớn lên, nó là một đứa bé ngoan ngoãn hiểu chuyện, nếu có thể… Trước lúc tới đây tôi đã bói cho nó một quẻ, hôn lễ này xem như là một điềm lành với nó, gã đó là sao hộ mệnh của Dung Phỉ, có gã bảo vệ, Dung Phỉ mới có thể gặp dữ hóa lành, không thì không chắc sẽ gặp phải chuyện gì đâu. Tôi biết chuyện này không thể chấp nhận liền trong một chốc một lát được, tôi cũng không gấp, các người cứ suy nghĩ thật kỹ đi, hai ngày nữa tôi lại tới.”
Thím Thường nói xong, không dám nán lại thêm một giây nào đã đi mất, để lại một nhà họ Dung mặt mày ủ ê.
Buổi tối nằm dài trên giường, Dung Phỉ há miệng cắn chăn, mất ngủ, hai mắt trợn trừng nhìn trần nhà không nhúc nhích, hệt như đứa thiểu năng.
Lại chuyện gì nữa đây?
Khi không bị quỷ đeo bám thì cũng thôi đi, lại còn bị thứ đó nhớ thương. Cô dâu của quỷ? Mợ nó, không có chuyện gì hoang đường, tức cười hơn thế này cả!
Đột nhiên, Dung Phỉ ngồi bật dậy, bực bội vò đầu, một lúc lâu sau mới uể oải thả tay, cúi gục cái đầu đã thành ổ quạ của mình xuống, trong lòng thấy khó chịu như có hàng vạn con ngựa chạy ngang qua, khổ không thể tả.
“Ha ha…”
Căn phòng vắng lặng bỗng vang lên tiếng cười khẽ trầm thấp, da gà trên người Dung Phỉ dựng ngược cả lên, ngay cả hô hấp cũng trở nên lúc nhanh lúc chậm.
Sau đó, một bóng người không biết từ hướng nào bay tới, trường sam xanh nhạt, tay cầm một cây dù giấy màu đỏ, dáng người thẳng tắp, như một miếng ngọc không chút tì vết.
Hai mắt Dung Phỉ bị kéo đi trong vô thức rồi cố định hẳn vào người đó.
Phản ứng đầu tiên là, oa, đẹp trai quá! Phản ứng thứ hai là, má ơi, đây là quỷ!
Tim Dung Phỉ ngừng đập, hai mắt trợn ngược, sắp ngã xuống giường ngất xỉu thì bị cái bóng kia đón được, ôm chặt vào lòng.
“Tôi đáng sợ vậy à?” Thẩm Khiêm buồn cười búng lên trán Dung Phỉ một cái.
Muốn xỉu lại xỉu không xong, Dung Phỉ trừng mắt nhìn khuôn mặt anh tuấn trước mặt, nghiến chặt răng, nói không nên lời. Má ơi, lòng ngực của con quỷ này lạnh quá đi!
“Sính lễ cầu hôn hôm nay, em vừa lòng không?” Thấy Dung Phỉ không nói lời nào, Thẩm Khiêm hỏi tiếp, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm vào Dung Phỉ, đối lập hoàn toàn với cơ thể lạnh như băng của anh ta.
“Lạnh…” Biết con quỷ này hình như không có ý xấu với mình, tim Dung Phỉ từ từ đập đều trở lại, hàm răng run lập cập nửa ngày mới nhả ra được một chữ.
Thẩm Khiêm sửng sốt, mặt thoáng hiện nét xấu hổ, không chút nghĩ ngợi đã buông tay ra.
Dung Phỉ bất ngờ bị thả ra, cả người rớt “bịch” xuống giường, đau đến mức thiếu chút nữa đã buông miệng chửi thề.
Thẩm Khiêm nghe được một tiếng vang thật lớn mới kịp phản ứng, định giơ tay rồi lại rút về, lo lắng nhìn Dung Phỉ: “Em không sao chứ, đau lắm sao?”
“Anh thử một lần không phải sẽ biết có đau hay không sao?” Dung Phỉ xoa gáy, hồi lâu sau mới bình thường trở lại, trừng mắt căng mặt nhìn tên đầu sỏ gây họa, vẻ sợ hãi lúc nãy đã mất tăm: “Anh…” Câu chửi tục ra đến đầu lưỡi, đột nhiên nhớ ra anh ta là một con quỷ, đành nuốt mấy từ phía sau lại.
“Xin lỗi, tôi không cố ý.” Thẩm Khiêm thấy cô đau cũng đau lòng theo, đứng cạnh giường, tay chân lóng ngóng: “Tôi xoa cho em nhé?”
“Đừng!” Dung Phỉ nhanh chóng né ra: “Anh lạnh lắm.”
Thẩm Khiêm thấy dáng vẻ đề phòng của Dung Phỉ, thất vọng vô cùng, ngẫm nghĩ hồi lâu rồi lật tay một cái, týp thuốc mỡ đột nhiên xuất hiện trong lòng bàn tay.
Dung Phỉ nhìn đến mắt tròn mắt dẹt. Thần kỳ ghê, cô quan sát thật kỹ, không biết sao có thể biến ra thứ này được.
“Không biết có bị thương hay không, bôi chút thuốc thì hơn.” Thẩm Khiêm duỗi tay ra, týp thuốc mỡ nháy mắt lại xuất hiện trên tủ đầu giường.
Dung Phỉ nhìn týp thuốc xuất hiện từ hư không, nuốt nước miếng cái ực, dùng ngón tay chọt chọt vài cái một cách vô cùng thận trọng rồi mới cầm týp thuốc lên. Nhìn qua nhìn lại một hồi, không phải loại thuốc kỳ quái gì, chỉ là thuốc giảm đau bình thường thôi.
Mắt lại nhìn sang con quỷ đẹp trai kia, thấy vẻ mặt lo lắng xen lẫn tự trách của anh ta, bỗng cảm thấy hành động bài xích của mình là một tội ác, não chưa kịp nghĩ đã thốt ra: “Dù sao, tôi cũng không thấy được, hay anh bôi giúp tôi đi?”
“Không phải em sợ lạnh sao?” Quả nhiên, Thẩm Khiêm vừa nghe, hai mắt đã sáng rỡ.
Ngay khi lời thốt ra khỏi miệng, Dung Phỉ đã hối hận, nhưng nhìn dáng vẻ chờ mong của anh ta, thật sự cô không lật lọng nổi.
Dung Phỉ hít mũi, kéo chăn quấn quanh người, nói với giọng đầy miễn cưỡng: “Vậy sẽ không lạnh nữa.”
Vừa dứt lời, Dung Phỉ đã thấy hoa mắt, cô bị kéo ngồi cả vào lòng Thẩm Khiêm.
Sau khi quấn chăn, có vẻ không còn lạnh như trước, nhưng Dung Phỉ vẫn run khẽ, cả người cứng ngắc để mặc anh ta ôm, không dám nhúc nhích, lộn xộn. Có vẻ con quỷ này cũng không đáng sợ gì mấy, nhưng bị một con quỷ ôm, sao có thể không sợ được chứ!